60

1.7K 61 0
                                    

Mấy giây sau, vị dâu tây tràn trên đầu lưỡi.

Điền Chính Quốc chớp mắt nhận ra: "Kẹo?"

Kim Thái Hanh không trả lời cậu, anh rũ mắt, giơ tay vuốt tóc Điền Chính Quốc: "Tan học nhớ về nhà sớm, anh đi xem Doãn Kì thế nào."

Điền Chính Quốc không thành công tránh được tay Kim Thái Hanh, tóc bị xoa cho rối bời. Văn Đình chống cằm nhìn hai người, Kim Thái Hanh đi xa rồi, cô nàng mới mất mát thở dài: "Quốc Quốc, cậu với lớp trưởng hẹn hò rồi à?"

Điền Chính Quốc vẫn chưa trả lời, cô nàng đã tự mình nói: "Tôi chưa từng thấy lớp trưởng dịu dàng với ai như vậy."

Văn Đình cũng đưa tay xoa đầu Điền Chính Quốc, ra vẻ thắm thiết nói: "Tan học nhớ về nhà sớm, anh đi xem Doãn Kì thế nào."

Điền Chính Quốc: "..."

-

Kết quả thi tháng ngày hôm sau đã có, dưới lầu dạy học sẽ dán bảng xếp hạng, mỗi lớp cũng được phát một tờ phiếu điểm
Không phải là không tôn trọng sự riêng tư của học sinh hay muốn đả kích sự hăng hái của học sinh, mặc dù công khai như vậy là bất công, nhưng bằng biểu hiện ngày thường mọi người cũng có thể đoán được đại khái thành tích của bạn như thế nào, cứ làm như là không công khai thì bạn sẽ là số một vậy.

Điền Chính Quốc không đi xem, tối hôm qua cậu thức cả đêm. Điền Đại Chí bàn chuyện làm ăn xong, trên đường lái xe về lại đánh vòng đến quán đồ ăn nổi tiếng nhất trong thành phố, mua một đống đồ ăn khuya, lúc ông về đến nhà đã là mười hai giờ hơn.

Điền Đại Chí say rượu, dựng cả nhà dậy ăn bữa khuya.

Điền Chính Quốc còn phải uống mấy lon bia với Điền Đại Chí. Đỗ Lệ Bình không thể uống với ông, bà Điền lại càng không thể, chỉ còn Điền Chính Quốc đành phải hi sinh chính mình.
Cho nên vừa đến lớp, Điền Chính Quốc đã kéo mũ trùm đầu, bò ra bàn ngủ bù.

Trừ Điền Chính Quốc ra, tất cả mọi người đều đang xem thành tích và xếp hạng của kì thi tháng lần này.

Tiếng Phác Trí Mẫn vang khắp hành lang, nó gào khóc om sòm lao từ lớp mình ra, vọt đến bệ cửa sổ đánh thức Điền Chính Quốc, bộ dáng kích động vô cùng: "Quốc Quốc, ông đoán xem tôi được bao nhiêu điểm?!!!!"

Điền Chính Quốc vẫn nằm ra bàn, ngáp một cái, uể oải hỏi: "Bao nhiêu?"

Phác Trí Mẫn: "Nhiều hơn lần trước 200 điểm!!!!"

Lần trước Phác Trí Mẫn được 300 điểm, Điền Chính Quốc: "500 à?"

Phác Trí Mẫn mãnh liệt gật đầu, nó chỉ muốn ôm lấy Điền Chính Quốc mà hôn một cái.

"Lúc đầu mẹ tôi chỉ mong tôi thi đỗ được vào trường chính quy, nếu không được thì mua, tôi như thế này, thế này, ông nói xem, liệu tôi có nên thử thi trường hệ số 1* không?" Lúc nói những lời này Phác Trí Mẫn tràn đầy niềm hân hoan.

*Hệ số 1 là các trường mở tuyển sinh đầu tiên trên khắp cả nước, các trường nằm trong nhóm này đều là những trường hàng đầu, hệ số 2 là các trường ở mức độ tốt, hệ số 3 là kiểu trường kém; không chính quy (trái phép) là các trường không nằm trong các hệ số trên, tức là rất rất tệ.

ĐỘC CHIẾM [ chuyển Ver , Xuyên sách ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ