28

46 11 0
                                    


Quỳnh Hoa gọi điện lần nữa là vô tâm, chờ nàng lấy lại tinh thần thì nghe Quỳnh Châu nói chuyện giống như đùa giỡn.

Xuất phát từ bản năng không biết nói gì nên Quỳnh Hoa im lặng.

Mà Quỳnh Châu thì đang chờ nàng trả lời, hai bên đều an tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt của đối phương.
"Tiểu Hoa?" Cuối cùng Quỳnh Châu đành mở miệng trước phá vỡ phần im lặng này.
Quỳnh Hoa ừ một tiếng: "Chị Châu."

Quỳnh Châu: "Có chuyện gì quan trọng muốn nói với chị sao?"
"Không có việc gì, chỉ muốn biết chị đang làm gì."
Quỳnh Châu nhìn người đối diện: "Cùng Dược tiên sinh nói chuyện hợp tác, chốc nữa chị gọi lại cho em được không?"
Quả nhiên là Sĩ Tiến!
Có vẻ không thể từ chối, Quỳnh Hoa đành đáp ứng: "Hảo."
Quùnh Hoa cúp điện thoại rất mau làm Quỳnh Châu nhíu mày, đêm nay nàng có chút không thích hợp.

Đặc biệt cuộc gọi đầu tiên, Quỳnh Hoa cố ý dặn dò 'Nhớ kỹ, không được đi đâu chờ em về', chẳng lẽ tới G thị phát sinh chuyện gì? Quỳnh Châu cầm túi xách lên, muốn rời đi, nhưng bị Sĩ Tiến ngăn cản.
Theo cánh tay Sĩ Tiến chắn trước cửa, Quỳnh Châu cùng hắn đối diện: "Dược tiên sinh, hy vọng tiên sinh thu hồi lời vừa rồi, tôi có thể xem như không nghe thấy."
Sĩ Tiến: "Vì cái gì?"
Lúc này Quỳnh Châu không có tâm tình đánh du kích với Sĩ Tiến, thẳng thắng hỏi: "Không biết Lý tiểu thư biết chuyện này hay không?" Lý tiểu thư chính là vợ chưa cưới của Sĩ Tiến.
Nghe Quỳnh Châu nhắc tên người nọ, Sĩ Tiến nhíu mày: "Tôi không yêu cô ta."
"Nhưng tập đoàn Dược thị cần cô ấy, à không, cần gia thế sau lưng cô ấy, không phải sao?" Quỳnh Châu nói tiếp: "Khẩn cầu Dược tiên sinh đừng làm mối quan hệ chúng ta căng thẳng hơn, với tôi mà nói, tiên sinh là đối tác không tệ, tôi cũng rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo."

Sĩ Tiến lại hỏi: "Nếu không có cô ta..."
"Dược tiên sinh, trên thế gian này không có nếu.Cho dù có cũng rất xin lỗi." Quỳnh Châu hướng về Sĩ Tiến cười đạm nhiên: "Lòng tôi đã có người quan trọng."
Bên này Quỳnh Hoa tắt ngang cuộc trò chuyện với Quỳnh Châu, giây tiếp theo liền nhận được điện thoại của Bùi Tuấn.
"Anh ba!"
Bùi Tuấn: "Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa."
"Anh qua đón em cùng nhau đi ăn."
"Không ăn ở khách sạn sao?" Quỳnh Hoa không muốn ra cửa.
"Lần trước tới đây đóng phim, anh biết G thị có một nhà hàng đặc biệt được giới trẻ yêu thích, anh dẫn em đi." Bùi Tuấn nói tiếp: "Gần đây anh thấy em chịu áp lực học tập quá tốt nên muốn dẫn em ra ngoài thả lỏng, đừng từ chối anh a ~"

Quỳnh Hoa không trả lời, bởi vì nàng nghe bên kia có người hỏi: "Bùi Tuấn gọi điện thoại cho ai mà ớn lạnh như vậy?"
Chữ cuối cùng làm Bùi Tuấn tức giận, che điện thoại hướng người nọ nói: "Anh đây nói chuyện với ai liên quan gì tới mấy người? Lăn."
Người nọ cũng biết Bùi Tuấn không muốn bị quấy rầy, hi hi ha ha cười rời khỏi phòng nghỉ.
Chờ người nọ đóng cửa lại, Bùi Tuấn khôi phục dáng vẻ bình thường, tiếp tục làm nũng với em gái: "Đi nha, đi nha, Tiểu Bông Bông ~ Đã lâu không được cùng em ăn cơm riêng." Bùi Tuấn cố ý cường điệu chữ 'Riêng'.
Tuy Bùi Tuấn cố gắng nhỏ tiếng để người xung quanh không nghe thấy nhưng Quùnh Hoa vẫn nghe rõ: Xác thật đúng như thế! Hai anh em rất ít ăn cơm riêng với nhau, rơi vào đường cùng, nàng đành phải đồng ý.
Bùi Tuấn dẫn Quỳnh Hoa tới một nhà hàng Trung Quốc, trong tiệm quả thật có rất nhiều người trẻ tuổi.

(SONG QUỲNH COVER) KHÔNG CẨN THẬN ĐUỔI TỚI NỮ CHỦ [BHTT]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ