40

53 9 0
                                    

Đà Lạt, Lâm gia!
Một phụ nhân tóc hoa râm bưng mâm trái cây đi lên phòng nội trên lầu hai.

Vừa vào cửa phụ nhân thấy người mới về mấy ngày trước giờ đây ngồi trên ghế nằm, tay cầm quyển sách đọc, bộ dáng rất hưu nhàn, sau giờ ngọ, nắng chiếu vào người, ấm dào dạt, nhìn qua thoải mái cực kỳ.
Nhưng phụ nhân biết, mọi thứ trước mắt đều là biểu hiện giả dối.

Phụ nhân hơi hơi đau đầu, không tiếng động thở dài đi vòng phía sau ghế nằm, đặt nâm trái cây lên bàn tròn kế bên Quỳnh Châu.
Quỳnh Châu ngừng lại động tác lật sách, giương mắt ôn nhu nói với phụ nhân: "Cám ơn má Lưu."

Phụ nhân họ Lưu sống ở Lâm gia vài thập niên.
Má Lưu đặt mâm trái cây xuống nhưng không lập tức xoay người ra cửa ngược lại hai tay giao nhau đặt trước bụng, thần sắc an tĩnh nhìn Quỳnh Châu chằm chằm.
Má Lưu nhìn tiểu nữ nhi của Lâm gia lớn lên cũng chính là mẹ Quỳnh Châu, Lâm Thị.

Mà hiện tại, bà có thể nhìn thấy bóng dáng Lâm Thị trên người Quỳnh Châu, ôn nhu trong xương cốt nhưng lại cứng cỏi quật cường.
Có điều tính cách Quỳnh Châu hơi khác so với Lâm Thị, cô không giống Lâm Thị gặp vấn đề khó khăn sẽ trốn tránh mà ngược lại vân đạm phong kinh, phảng phất như tất cả đều nằm trong tay cô.
Giống hiện tại, rõ ràng bị lão gia cấm túc bảy ngày thì trong bảy ngày không bước ra cửa, nếu là người khác e sớm làm ầm lên.

Nhưng trên mặt Quỳnh Châu không có chút lo âu hay sợ hãi, đạm nhiên giống như chính cô mới là người yêu cầu bị cấm túc.
Má Lưu không biết tại sao lão gia cấm túc Quỳnh Châu, chỉ là nhìn bộ dáng hiện tại của cô, nội tâm má Lưu phát ra đau lòng.
Thấy Quỳnh Châu lấy trái nho bỏ vào miệng, má Lưu há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Do dự chốc lát khi lui về sau một bước chuẩn bị ra ngoài, rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng: "Tiểu tiểu thư, tôi có mấy câu muốn nói với tiểu thư, không biết tiểu thư có chê tôi phiền hay không?"
Quỳnh Châu nghe vậy liền khép sách lại: "Má Lưu nói đi, má là người nhìn mẹ con lớn lên, làm sao con lại ngại má phiền."
Má Lưu thấy Quỳnh Châu nói vậy cũng yên tâm đôi chút, chần chờ tự hỏi vài giây mới lên tiếng: "Tiểu tiểu thư, tuy tôi không biết nguyên nhân khiến lão gia phải nhốt tiểu thư lại nhưng đều là người thân, bất luận tiểu tiểu thư làm chuyện gì, chỉ cần bình tâm nói với lão gia, khẳng định lão gia sẽ tha thứ cho tiểu thư."

Má Lưu lại tiếp tục khuyên nhủ: "Hay tiểu tiểu thư chịu thua lão gia đi.Nếu không cuộc sống thế này làm sao qua được.

"Má Lưu." Quỳnh Châu không nghĩ má Lưu sẽ nói chuyện này, tươi cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, lạnh lùng nói: "Má không cần khuyên con."
Má Lưu luống cuống một chút, hai tay vuốt ve nói: "Tôi biết, quả thật lão gia giả bệnh lừa tiểu tiểu thư về có chút hoang đường, nhưng không phải lão gia cũng vì tiểu tiểu thư sao? Thật ra lão gia cũng không phải hoàn toàn lừa tiểu thư.Ngày đó lão gia nghe nhi tử Chế gia muốn hãm hạ tiểu tiểu thư, tức khắc huyết áp tăng cao, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện."
Lâm Thi chết làm má Lưu hận Chế Dương Tranh không thôi, thở dài: "Lão gia lo lắng cho tiểu tiểu thư, cho người gọi tiểu thư trở về.Nhưng tiểu thư lại muốn ở lại Q thị, còn nói không về Đà Lạt.Quá sốt ruột mới nghĩ ra kế sách kêu quản gia lừa tiểu thư nói lão gia té xỉu."
Quỳnh Châu từ ghế nằm đứng dậy, đi ra ban công nhìn quang cảnh dưới lầu, nói: "Má Lưu, không phải vì chuyện này."
"Vậy vì cái gì?" Má Lưu nhớ lại, sau khi Quỳnh Châu đến liền theo lão gia vào thư phòng nói chuyện rất lâu, sau đó lão gia ra lệnh nhốt tiểu tiểu thư vào phòng.
Quỳnh Châu không nói gì.
Nửa ngày sau má Lưu hiểu Quỳnh Châu không muốn nói rõ nên lặng lẽ đi ra ngoài, nhưng khi sắp ra cửa lại xoay người nhìn về phía ban công.

(SONG QUỲNH COVER) KHÔNG CẨN THẬN ĐUỔI TỚI NỮ CHỦ [BHTT]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ