Mười phút sau Hạ Chi Ngu cùng Nguyễn Vụ trở lại phòng tiệc, phát hiện bầu không khí tựa hồ phá lệ lửa nóng.
Nhóm nhân viên vốn chỉ dám nhìn mà không dám tới gần Nguyễn Vụ, đột nhiên đều trở nên lớn mật nhiệt tình lên, thấy Nguyễn Vụ lập tức phía sau tiếp trước lại đây kính rượu.
Nguyễn Vụ trước mặt người ngoài luôn là sẽ làm chính mình trở nên ôn nhu dễ gần, bởi vậy cơ hồ ai đến nàng cũng không cự tuyệt.
Hạ Chi Ngu như thế nào có thể nhìn nàng uống nhiều, lập tức ngăn cản hơn phân nửa tự mình uống lên.
Còn tốt nàng thân thể này tửu lượng đại, thế Nguyễn Vụ chắn mười mấy ly rượu cũng chỉ là đầu có điểm choáng mà thôi.
Tới rồi lúc sau, trưởng các bộ môn phát hiện nhân viên dưới trướng đều hướng tới Nguyễn Vụ kính rượu, hoảng sợ, chạy nhanh lại đây đem người khuyên tới rồi chỗ khác.
"Nguyễn tổng, bọn họ uống nhiều quá mới có thể như vậy, ngày thường sẽ không làm loại chuyện này."
Nguyễn Vụ gật đầu nói: "Không có việc gì, mọi người vui vẻ ta liền vui vẻ."
Mấy bộ trưởng rời đi, chỉ còn Lý bộ trưởng cùng Dụ Thanh Dật ở lại.
Hai người còn thanh tỉnh, ngượng ngùng lại kính rượu Nguyễn Vụ, liền giơ lên ly rượu với Hạ Chi Ngu đang đứng bên cạnh Nguyễn Vụ.
"Hạ bí thư, hôm nay ta cần thiết kính ngươi một ly, ngươi vì nhân viên toàn công ty trừ bỏ hai cái đại họa, những chuyện xảy ra không thoải mái trước kia ta uống xong ly rượu này liền tất cả đều quên, coi như ta hôm nay mới nhận thức ngươi." Lý bộ trưởng nói xong dũng cảm mà uống cạn một ly rượu.
Hạ Chi Ngu nghe được Lý bộ trưởng nói, có chút cao hứng, cũng đi theo dũng cảm mà cạn một ly.
Trước khi uống ly rượu này, trên mặt Hạ Chi Ngu chỉ có nhàn nhạt đỏ ửng, so với rượu vựng, càng như là thoa má hồng dày một ít, uống xong ly rượu này rồi, độ cồn trong thân thể nàng dường như đột phá giá trị tới hạn, đỏ ửng nháy mắt từ gương mặt lan tràn đến cổ xương quai xanh, giờ phút này nàng giống như là một quả mật đào tươi mới nhiều nước, nhẹ nhàng chọt một cái là có thể chảy ra nước sốt thơm ngon.
Nguyễn Vụ nhìn nàng, trong lòng bỗng nhiên xông lên một loại xúc động muốn đem người giấu đi.
Lý bộ trưởng kính xong rượu, Dụ Thanh Dật bưng ly rượu tiến lên.
Trước mặt Hạ Chi Ngu đẹp đến làm hắn ngượng ngùng nhìn thẳng, Dụ Thanh Dật lắp bắp mà giơ ly rượu nói: "Hạ, Hạ bí thư, ý ta cùng Lý bộ trưởng giống nhau, về sau ta sẽ không lại chán ghét ngươi. Còn nữa, hôm nay cảm ơn ngươi đã cứu ta, về sau hảo hảo ở chung đi."
Dụ Thanh Dật mặt hơi hơi phiếm hồng, chịu đựng thẹn thùng lấy hết can đảm nhìn vào mắt Hạ Chi Ngu, muốn đưa ly rượu trong tay cho nàng.
Nào biết đưa tới một nửa, ngang trời xuất hiện một bàn tay, cướp đi ly rượu mà Dụ Thanh Dật tính đưa cho Hạ Chi Ngu, Dụ Thanh Dật hơi hơi kinh ngạc, theo bàn tay xinh đẹp kia nhìn về phía chủ nhân của nó.