Chương 6: Glamour

1.1K 113 2
                                    

-Đau anh, bỏ anh ra.

Quang Anh dường như vẫn còn giận, gỡ tay của Đức Duy ra rồi mặt kệ cậu mà bấm điện thoại tiếp. Đức Duy không nói gì nữa, cậu quyết định nằm hẳn xuống chiếc sofa êm ái kia, nhắm mắt lại.

-Này, sao lại ngủ ở đây? Em vào trong mà ngủ, ngủ ở đây gió lùa vào bệnh lại khổ.

Đức Duy không đáp, mắt vẫn nhắm tịt lại. Anh giận dỗi mà toan đứng dậy đi vào phòng.

-Đã thế cho em nằm đây luôn, anh vào ngủ với Hiếu.

Ngay lập tức, cánh tay anh bị một lực mạnh kéo xuống. Quang Anh mất đà nằm lên người Đức Duy, còn đang hoảng hốt thì phát hiện cả người mình đã bị vòng tay nhóc con kia ôm trọn vào lòng.

-Anh dám ngủ với Hiếu sao?

-Em... em làm gì vậy? Mọi người ra bây giờ?

-Ngoan. Ngủ đi.

Thử động đậy thêm chút nữa, Quang Anh đành bất lực, nhưng mà thật sự thì hai thằng con trai to lớn nằm cùng nhau trên chiếc sofa nhỏ này có hơi bất tiện. Xác định là một đêm không ngủ rồi đấy. Cơ mà... sao người nhóc con này thơm thế nhở?

Nguyễn Quang Anh rúc trong người Hoàng Đức Duy, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn hẳn, rất an toàn. Vì thế mà chỉ tầm 10 phút sau, người này đã chìm hẳn vào giấc ngủ. Đức Duy nhìn anh nhỏ trong lòng, vòng tay cậu bất giác siết chặt một chút, nụ cười treo trên khóe môi. Cậu vùi đầu vào mái tóc của anh, hít hà hương thơm tươi mát, chỉ dám len lén hôn trộm trên mái tóc ấy, thay cho một trái tim đang thổn thức.

Đêm nay... quả thật đẹp.

.

.

Sáng sớm, Strange H thức dậy như mọi ngày nhưng lại thấy khá trống vắng. Quái lạ, hôm qua rõ ràng mình ngủ cùng thằng Captain cơ mà? Sao giờ lại có một mình mình nằm thế này? Í chết, rồi cả anh Rhyder nữa, hai người đó ngủ ở đâu?

Strange H có phần lo lắng cho hai bạn trẻ nọ liền bật dậy đi ra khỏi phòng tìm kiếm. Vừa ra khỏi phòng, đập vào mắt cậu là hình ảnh hai nam nhân nằm cùng nhau trên sofa phòng khách. Chiếc sofa khá rộng nhưng cũng không thể nằm hết được, vì thế mà Captain nằm cao hơn, để Rhyder nằm trên cánh tay, ôm trọn anh vào lòng mà ngủ. Trung Hiếu bất ngờ đến độ há hốc mồm, vừa định mở miệng hét lên thì ngay lập tức Đức Duy mở mắt nhìn thẳng vào người cậu. Cái nhìn như phát ra lời cảnh cáo Trung Hiếu không được làm ồn lên. Strange H đành im miệng cười trừ rồi lủi nhanh vào phòng đóng cửa lại.

Đáng sợ, quá đáng sợ, mới sáng sớm mà ánh mắt thằng nhóc đó nhìn mình như muốn giết người vậy...

Hoàng Đức Duy nhìn sang bên cạnh, anh vẫn còn ngủ, khuôn miệng xinh xắn chu chu lên.

Chết tiệt, Quang Anh, em hôn anh đấy!

Đắm chìm trong sự u mê ấy, Hoàng Đức Duy không nhận ra người trong lòng đã tỉnh.

-Duy, buông anh ra được rồi. Anh đau lưng quá.

Đôi mắt vẫn mơ màng còn trong cơn ngái ngủ nhưng anh thật sự bị cơn đau lưng làm cho khó chịu. Cả đêm nằm trong tư thế này, nói không đau lưng cũng khó đấy. Vậy mà tên nhóc này cứ ôm anh mãi, thức dậy rồi mà chẳng chịu buông ra gì cả.

Tựa Ánh Dương Rực RỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ