Chương 22: Réminiscence (1)

835 74 4
                                    

...Cảm xúc là một dòng tuần hoàn, trải dài theo từng giai đoạn trong cuộc đời. Lấy bối cảnh một đêm mưa ở Sài Gòn hoa lệ, sau khi vòng 3 Rap Việt được diễn ra. Suy nghĩ của từng người đều mang những lý do riêng, những thổn thức, những lo sợ...
__________________________________

Nguyễn Quang Anh's pov》

Tình yêu là gì? Đối với tôi có lẽ là một điều xa hoa nhất mà cả đời này tôi cũng không dám ước ao đến.

Tôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn học cấp hai. Tôi thiếu thốn tình yêu thương, chịu nhiều tổn thương ngoài xã hội từ khi còn là một đứa trẻ. Sự công kích từ nơi mà tôi luôn ao ước được cống hiến những điều tốt đẹp nhất khiến tôi choáng váng đến mức muốn sụp đổ hoàn toàn. Giây phút đó, từ khi bạn bè xa lánh tôi, từ khi tôi chỉ có một mình, hay từ giây phút cô gái tôi yêu thương không thể chịu nổi mà rời đi... tôi đã... hết hi vọng về thứ tình cảm con người này rồi.

Ngày tôi gặp em, em mang cho tôi cảm giác rạng rỡ và đẹp đẽ như một mặt trời nhỏ tỏa sáng, mà cũng có chút gì đó rất quen thuộc. Năng lượng của em lan tỏa đến trái tim lạnh giá của tôi khiến nó bất giác trở nên ấm áp trở lại. Sự tỏa nắng của em khiến tôi không thể nào rời mắt, càng tự nhủ rằng... không bao giờ tôi có thể trở thành giống như em được. Cũng như, phải bảo vệ cho nụ cười ấy mãi luôn tươi tắn và rạng rỡ như thế.

Từ ngày gặp lại em trước cửa nhà chung, tôi vô thức nghĩ đến em nhiều hơn, vô thức đưa mắt ngắm nhìn em nhiều hơn, vô thức nở nụ cười khi em ở bên cạnh tôi. Tôi vô tư nghĩ rằng, tôi đối với em như một đứa em trai nhỏ, luôn mang đến niềm vui và những điều tích cực cho tôi...

Và, cái ngày định mệnh ấy xảy đến. Tôi không nhớ rõ đêm hôm đấy đã bắt đầu như thế nào, quá trình, và kết thúc ra làm sao. Ừ, thì có nhớ quá trình, tôi không bảo em rằng trong lúc ấy, tôi đã tỉnh táo lại đôi phần. Lý trí tôi nói rằng tôi phải đẩy em ra, răn đe cho em rằng... điều này là sai trái. Nhưng tôi không làm được, cảm giác chìm đắm trong từng cái vuốt ve đầy dịu dàng của em, đôi mắt đê mê và điên cuồng vì tôi, nụ hôn nhẹ nhàng và nâng niu em đặt lên trán, chóp mũi, rồi khóe mắt ậng nước của tôi. Tất cả đều làm tôi mềm nhũn và mê đắm, hình bóng của em cứ lởn vởn quanh tâm trí khiến tôi cứ thổn thức mãi. Ngay giây phút đó, tôi biết mình đã không dứt ra nổi, bởi chính tôi cũng muốn đắm chìm vào cái thứ mê muội này đến cùng cực cơ mà.

Rồi, tôi tỉnh dậy, tỉnh hẳn khỏi cơn mê man ấy là khi tôi đã yên vị ở trên giường tại nhà cậu em chung team. Tôi chạy trốn em, không dám đối diện với em. Bởi, tôi biết rằng, nếu có đối mặt nhau vào giây phút đó, tôi chỉ biết khóc và cũng chẳng nỡ mắng em câu nào.

Tôi chỉ là vẫn không chấp nhận được rằng bản thân thật sự vừa trải qua một câu chuyện theo đánh giá có thể là hoang đường. Quan hệ cùng một nam nhân, từ xưa giờ ngay cả với nữ nhân cũng chưa từng thử, đối với tôi là một lượng thông tin vượt quá tầm hiểu biết. Song, tôi lại cảm thấy lo sợ, vậy... chúng tôi đối diện với nhau sau này... phải làm ra vẻ mặt gì cho đúng bây giờ. Tôi không phải là một đứa yếu đuối, cũng sẽ không giống nữ nhân mỏng manh làm loạn bắt người nào đấy chịu trách nhiệm cho một đêm cuồng nhiệt. Nhưng tôi không biết phải làm sao cho đúng, có cách nào... giữ em ở lại bên tôi được không?

Tựa Ánh Dương Rực RỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ