Chiếc xe mô tô của Đức Duy dừng trước căn hộ của Quang Anh. Vốn dĩ anh mua là để dọn ra ở riêng, không thể cứ ở nhờ mãi nhà thầy Thế Anh được, sẽ làm phiền đến cặp đôi nào đó mất. Mà khoảng thời gian đó còn đang chiến tranh lạnh với Hoàng Đức Duy nữa. Quang Anh nghĩ nghĩ một hồi rồi nhờ cậu mợ mình liên hệ để thuê giúp một căn hộ nhỏ. Đức Duy nghe thấy liền không vui, lại nghe thấy anh nài nỉ một hồi cũng miễn cưỡng đưa anh về nhà này. Hứ, đã thế Đức Duy sẽ ăn bám anh, mang hết đồ qua đây ở cùng luôn.
-Xì, em trẻ con quá đi à.
-Ừm, trẻ con này đè anh được đấy, có tin không?
-G-gì?
Vừa xác định mối quan hệ chưa được hai tiếng mà thằng này nó lộ cái bản tính gian xảo của nó ra rồi đây này?
Đức Duy khóa hai tay của anh lên tường ở hành lang chung cư vắng, ranh ma ép anh đến đỏ mặt. Ngay khi vừa đạt được mong muốn, cả hai liền nghe thấy tiếng động ở bên cạnh.
-E hèm... ở đây có con nít, mong hai người lớn trước mặt tự trọng ạ.
Quang Anh nghe tiếng người nào đó bên cạnh thì giật mình đẩy Đức Duy ra. Dưới ánh đèn tối của hành lang, cậu kéo anh lại sát bên mình, giọng nói trở nên cảnh giác hơn.
-Là ai?
Tiếng cười khẽ vang lên, Quang Anh tiến tới một bước, ngơ ngác.
-Mỹ Anh? Em làm gì ở đây vậy?
Trước mặt hai người là một cô bé học sinh cấp ba, trên người còn mặc bộ đồng phục và đeo chiếc balo nhỏ. Cô bé tựa người vào tường, đeo chiếc tai nghe, thong thả nhìn đôi yêu đương kia, có vẻ là đợi khá lâu rồi.
-Nhà em hôm nay về quê ăn đám giỗ bên ngoại mà em bận đi học, cho nên ba bảo em sang ở nhờ nhà anh vài hôm. Cơ mà ba em không nhắn tin cho anh hở?
Quang Anh lục lọi trong túi tìm được chiếc điện thoại di động đã tắt ngúm vì hết pin. Anh vỗ trán một cái rồi nhìn người trước mặt, bày ra bộ dạng vô cùng hối lỗi.
-Anh quên mất, thật sự xin lỗi em. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá nên anh có chút lơ là...
Cô bé tên Mỹ Anh kia chỉ mỉm cười rồi nhìn lướt qua tên cao lớn bên cạnh anh trai mình. Hắn ta đang nhìn cô với vẻ mặt không mấy thiện cảm cho lắm thì phải...
-Anh ba à, người của anh sắp nhìn em đến thủng luôn rồi á.
Nghe thế, Quang Anh liền quay sang đánh vào vai tên nhóc bên cạnh nãy giờ vẫn chưa thôi cái điệu bộ lườm nguýt ấy. Đức Duy giật mình một cái, xoa xoa làm bộ tội nghiệp mà mếu máo.
-Sao anh đánh em? Quang Anh hết thương em ùi...
-Aizz, này, người đứng trước mặt em, con bé là người em hay ghen quýnh quáng cả lên ấy. Con của cậu ruột anh, là em họ của anh.
Đức Duy bĩu môi nhìn Quang Anh. Rồi rồi, cậu nhìn ra mà, đã bảo có ấn tượng với khuôn mặt này mà. Chỉ là ấn tượng đầu tiên hiểu lầm đôi chút, cho nên đâm ra hơi xấu xíu thôi à.
-Đây là Đức Duy, à ừm... là... bạn của anh...
Gì cơ?
Bạn gì? Bạn nào ở đây? Bạn thiếu chữ "đời" rồi kìa Quang Anh ơi? Đùa giỡn với trái tim Đức Duy quá nhỉ?
BẠN ĐANG ĐỌC
Tựa Ánh Dương Rực Rỡ
Fanfiction[CapRhy] _Redamancy ♪ Geborgenheit_ Tựa Ánh Dương Rực Rỡ Chuyện kể về tình cảm non nớt nhưng nhẹ nhàng và yên bình của hai bạn nhỏ mà tôi yêu thương. Họ ở cạnh nhau, không quá nhiều sóng gió, không quá nhiều sến súa lãng mạn, không cần xác định mối...