Hoàng Đức Duy điên cuồng phóng xe trên đường phố Sài Gòn, len lỏi vào từng ngõ ngách để tìm bóng dáng của người anh nhỏ nó yêu. Cậu bất lực dừng xe bên vệ đường, đã tìm hai tiếng đồng hồ rồi, một chút manh mối cũng chẳng có, tìm anh bằng cách nào bây giờ?
Đột nhiên, điện thoại của cậu reo lên, một dòng số lạ hoắc gọi đến. Duy vốn không định nghe, nhưng không hiểu tại sao ngón tay lại di chuyển ấn vào nút xanh để nhận cuộc gọi.
-Alo? Là ai vậy?
Đầu dây bên kia tĩnh lặng đôi chút, rồi một giọng nữ trong trẻo vang lên vô cùng gấp gáp.
-Dạ cho hỏi... anh có phải là Đức Duy không ạ?
-Vâng, là tôi. Cho hỏi ai vậy ạ?
-Ừm... anh có thể đến đón anh Quang Anh giúp em được không? Chỉ là ngoài anh ra bây giờ em chẳng biết nhờ ai cả.
Đức Duy có chút không tin tưởng, cậu cảnh giác hỏi lại.
-Nhưng mà em là ai vậy?
-Không còn nhiều thời gian đâu ạ. Em đã gửi vị trí cho anh rồi, làm ơn bảo vệ anh ấy an toàn nhé. Thật sự cảm ơn anh rất nhiều.
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã ngắt máy mà không đợi Đức Duy hỏi thêm câu nào. Mặc dù có chút nghi ngờ về danh tính người vừa gọi đến nhưng thực sự thì bây giờ chẳng còn cách nào khác cả. Thôi thì đánh cược một phen để tìm vội anh ấy đã. Cậu mở xem định vị từ số điện thoại lúc nãy gọi đến. Dùng tốc độ nhanh nhất để tìm đường đến gặp anh.
.
.
.
Bờ hồ gần trung tâm thành phố, ít người qua lại, nhưng cũng chẳng phải là nơi bỏ hoang. Có lẽ vì nó khá xa với trung tâm nên mọi người ít lui tới. Chiều chiều, các cụ ông lớn tuổi sẽ mang cần câu ra đây tụ tập câu cá hay đánh cờ tướng, lâu lâu còn có mấy bạn trẻ đến làm một buổi dã ngoại ngoài trời. Chậc... nhưng mà bây giờ đã tối lắm rồi, và chẳng có ai điên đến mức dã ngoại vào giờ này đâu. Chỉ có những người cần không gian yên tĩnh, hay những trái tim tổn thương cần được chữa lành mới cần có sự yên ả của nơi đây ôm ấp và xoa dịu.
Dưới tán cây rộng lớn cạnh bờ sông, người ta trông thấy một chàng trai trẻ xinh đẹp, mỹ miều. Tựa vào gốc cây, giương đôi mắt nhìn ra phía lòng sông đen ngòm, ánh nhìn vô định chẳng có điểm dừng khiến khung cảnh nơi đây nhuộm một màu u buồn, mất mát.
Chiếc điện thoại vẫn ì ạch, mập mờ hiện lên vài dòng bình luận lạ lùng. Pin điện thoại yếu ớt cảnh báo, nhưng có vẻ nam nhân ngồi cạnh không mảy may quan tâm. Nguyễn Quang Anh - cái tên cách đây mười năm bị mạng xã hội mang ra mổ xẻ và chỉ trích kịch liệt như hận không thể một phát đạp cậu bé non nớt ấy xuống khỏi chiếc bục trao giải. Và giờ đây, gom góp hết mọi sự can đảm và bước lên bức phá để chứng minh bản thân. Và một lần nữa ấy, lại tiếp tục mang về vô vàn nỗi thất vọng... Trong đầu Quang Anh hiện giờ, anh chỉ có thể vẽ ra được một từ dành cho bản thân mình...
Quả là một đứa thất bại!
Nếu đã là một đứa thất bại như vậy, chẳng làm được việc gì ra hồn để giúp đỡ cho gia đình và chính bản thân của mình. Có phải không cần thiết để tồn tại nữa hay không?
BẠN ĐANG ĐỌC
Tựa Ánh Dương Rực Rỡ
Fanfiction[CapRhy] _Redamancy ♪ Geborgenheit_ Tựa Ánh Dương Rực Rỡ Chuyện kể về tình cảm non nớt nhưng nhẹ nhàng và yên bình của hai bạn nhỏ mà tôi yêu thương. Họ ở cạnh nhau, không quá nhiều sóng gió, không quá nhiều sến súa lãng mạn, không cần xác định mối...