Chương 32: Wonderwall

574 73 19
                                    

"Rầm"

Ngay khi tên ngoại quốc tráo trở kia kề ngay cổ anh định hôn xuống, một lực mạnh túm lấy đầu hắn hất bay ra ngoài.

-Anh Chương...

Nhìn Quang Anh sắc mặt cắt không còn giọt máu, Ngọc Chương vội kéo em nhỏ lại chỗ mình, đanh giọng.

-Mẹ bọn mày, có biết tao là ai không mà dám đụng hả?!

-Mày là thằng nào? Nó là gì của mày mà dám dành của tao hả?

Tên cầm đầu bị một vố của Ngọc Chương lúc nãy mà mặt bầm một mảng lớn, mũi còn đang chảy máu trông vô cùng thê thảm.

-Nó là người của tao, mày là thằng chó nào mà dám đụng?

-Mày... được lắm, tao không bỏ qua lần này đâu!

Nói rồi cả đám sợ hãi kéo nhau rút khỏi đây.

Trung tâm Thủ đô Warszawa, nơi xa hoa bậc nhất cả nước với những tụ điểm ăn chơi của giới nhà giàu ở Ba Lan. Để mở được một quán bar ở nơi tụ điểm xa hoa này, mấy ông chủ đó, thân phận cũng không hề tầm thường. Mà nhắc đến Vũ Ngọc Chương, mấy quán bar ở trung tâm thủ đô đầy màu sắc này cũng không còn lạ mặt hắn nữa. Hắn quen thân với mấy ông chủ nơi đây, nên tốt nhất là không nên đụng đến thì hơn. Đợt này chắc Hoàng Đức Duy chọn đúng người để gửi gắm nhờ chăm sóc Quang Anh rồi.

-Sao rồi? Mày ổn không đấy?

Ngọc Chương sốt ruột nhìn cậu em mặt mũi xanh lè bên cạnh đang hít thở không thông. Đôi mắt còn đang ầng ậng nước, có lẽ là bị dọa cho hoảng sợ rồi.

-Duy... anh Chương... hức... em muốn Duy...

Say mẹ rồi!

Ngọc Chương vỗ đầu thầm nghĩ.

-Được được, về đã, anh kiếm nó cho mày nhé.

Nhìn Quang Anh ngoan ngoãn gật đầu, Ngọc Chương gọi tài xế rồi dìu bạn nhỏ nhà Đức Duy lên xe về khách sạn.

-Alo? Mua vé cho mày rồi, Quang Anh yêu của mày bị dọa sợ rồi, sáng mai cút sang mà dỗ.

Ngọc Chương tự nhiên cảm thấy mình cao cả vãi ra.

.

.

.

Từng tia sáng mặt trời hiếm hoi len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ. Phản chiếu trên gương mặt của người thiếu niên trẻ tuổi, yêu nghiệt động lòng người càng thêm long lanh biết bao. Quang Anh khẽ cựa mình, mặc dù đã có chút ánh nắng, nhưng nhiệt độ nơi đây vẫn không hề thuyên giảm. Con số lúc sáng sớm chỉ vừa dừng lại ở mức âm độ khiến ai không quen cũng phải chùn bước nếu muốn bước chân ra khỏi giường.

Cơ mà không được, hình như sáng nay anh có hẹn với Ngọc Chương và Xuân Trường thì phải.

Anh xoay người, định bụng ngồi dậy thì có cảm giác không đúng lắm. Quang Anh tự nhiên bị dọa cho hoảng sợ, không phải chứ? Đừng nói là tối qua anh gặp phải mấy tên côn đồ rồi... rồi... ơ không, Ngọc Chương không phải đã cứu anh kịp thời rồi sao? Thế quái nào cái tay đang ôm anh cứng ngắc là của ai?

Tựa Ánh Dương Rực RỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ