Chương 31: L'entente

462 56 9
                                    

Có chăng người ta hay bảo yêu nhau lâu thường sẽ đâm ra chán nhau không?

Hai tháng sau khi chương trình hoàn toàn kết thúc, Quang Anh là một trong số ít những người chạy show nhiều nhất. Bạn nhỏ nhà Đức Duy cày đêm liên tục đến độ đâm ra phát sốt mấy lần khiến ai cũng hoảng hồn. Mà Đức Duy thân là người yêu Quang Anh cũng xót đến nhiều đêm không yên nổi giấc, từ đó... căn nhà nhỏ xuất hiện những cuộc tranh cãi không đáng có.

-Em đã bảo anh rất nhiều lần rồi là nhận ít show thôi, sao anh cứ cố chấp thế nhỉ? Anh cậy mạnh quá à?

Quang Anh trở về căn hộ của cả hai sau đợt đi công tác ba ngày. Thứ anh cần ngay lúc này là một cái ôm ấm áp từ người kia, nhưng không...

-Không phải nhưng mà người ta book show không lẽ anh lại không diễn? Đang được thì cứ diễn mới có tiền chứ?

Anh uể oải cởi áo khoác treo lên giá, dùng ánh mắt lờ đờ nhìn cậu người yêu nhỏ tuổi hơn.

-Tiền tiền cái gì? Sao anh lúc nào cũng tiền thế?

-Không có tiền thì lấy mẹ gì sống? Mày điên rồi à Duy? Anh rất mệt, không muốn tranh cãi với em nữa.

-Có phải anh có người khác bên ngoài rồi không?

-Mày nói cái gì?

Quang Anh sững sờ nhìn cậu, không nhận ra được người trước mặt đã thay đổi nhiều đến mức này.

Đức Duy quăng lên bàn chiếc điện thoại, lưu trên đó vô số những tấm ảnh Quang Anh diễn ở club. Thân mật, nắm tay, ôm nhau, đều có đủ, mà nhân vật nam chính trong đó có ai khác ngoài anh người yêu của cậu đâu.

-Đấy là fan của anh! Em đừng có mà vô lý như thế chứ?

-Ừ đấy, em vô lý. Anh nhìn lại xem, chẳng có thằng nào bình tĩnh nổi khi thấy người yêu mình ra ngoài ôm ấp người khác như thế này đâu!

-Thế mày thì không à? Tính chất công việc hơn ai hết mày phải là người hiểu rõ tao thế nào chứ?

-Em chẳng muốn hiểu. Nếu anh thích ở bên ngoài như vậy thì cứ việc đi luôn đi!

Nguyễn Quang Anh nghe tới đây không nhịn nổi nữa, anh ngay lập tức chộp lấy áo khoác ban nãy vừa cởi ra, mang balo vào rồi cao giọng.

-Được! Theo ý mày, tao đi luôn!

Tiếng đóng cửa vang lớn, đột ngột kéo cơn giận của Đức Duy nguôi lại đôi chút. Lòng cậu len lỏi thứ cảm xúc tội lỗi tràn ngập, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo anh. Nói ra thì, một thằng nhóc mới hai mươi tuổi đầu, sự nông nổi và thiếu bình tĩnh trong cơn giận vẫn chưa thể kiểm soát tốt được. Tốt nhất là nên để cho cả hai một khoảng lặng nhất định, ngẫm nghĩ một chút, rồi hẵng đi tìm gặp đối phương, cuối cùng, nói ra một câu xin lỗi.

.

.

Nguyễn Quang Anh đau lòng bước đi trên phố, anh không biết phải làm gì nữa. Anh biết lỗi của mình, là anh vô tâm với cậu, bỏ rơi cậu vào những ngày lễ đặc biệt. Nhưng cuối cùng vẫn là anh dỗ ngọt cậu, tặng quà cho cậu. Mẹ kiếp, nhai người ta không còn mẩu xương nào rồi mà vẫn ghim trong lòng à? Đợt này còn đuổi tao đi, được lắm Hoàng Đức Duy, bây giờ mà mày có mua cả thùng bánh ngọt (cả tiệm thì miễn cưỡng xem xét) thì cũng đừng có mong tao tha thứ cho!

Tựa Ánh Dương Rực RỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ