Chương 35: Gezelligheid

427 55 0
                                    

-Đức Duy, có phải chúng ta đã từng gặp nhau trước đó rồi không?

Nguyễn Quang Anh sau khi chén xong cả bát mì bò ngon lành thì mới cất giọng hỏi. Hoàng Đức Duy dừng đũa, ngước mặt lên nhìn người lớn trước mặt, cười cười.

-Anh nói xem.

-Anh không biết nữa, mà anh chỉ có cảm giác anh gặp em rồi. Nhưng, chậc... không nhớ nổi nữa.

-Vậy thì, anh cứ từ từ rồi nhớ nhé.

Hoàng Đức Duy lắc đầu chịu thua, thu dọn bát đũa trên bàn rồi đi ra mặc áo khoác. Trước khi ra còn không quên đặt lên trán anh người yêu một cái hôn chào buổi sáng.

-Này, em đùa anh à? Em mau nói anh nghe xem nào?!

Cậu đeo ba lô lên, đi đến gần chỗ con mèo đang xù lông kia, xoa nhẹ mái tóc của anh. Đức Duy cúi đầu đối diện sát với khuôn mặt Quang Anh, hạ giọng nói.

-Em bảo rồi, anh cứ nghĩ xem, người lớn này cần phải tự động não đi nhé.

Không đợi Quang Anh phản bác, Đức Duy đã rời đi tới cửa, chỉ để lại một câu thông báo lịch trình.

-Em đến studio tập với team, tối em về hơi muộn, anh nhớ đợi cửa em nhé.

Nguyễn Quang Anh ngơ ngác nhìn hình bóng con người kia dần khuất sau cánh cửa. Tiếng đóng cửa phát ra kéo anh về thực tại, Quang Anh hậm hực cố gắng nhớ lại.

.

.

Hoàng Đức Duy hiện giờ đứng ở trước cổng trường Lâm Mỹ Anh, chờ cô bé tan học. Chẳng là lúc nãy khi vừa định đi về từ studio thì Quang Anh gọi đến. Hôm nay ba mẹ Mỹ Anh không có bên cạnh, Quang Anh thì đi diễn chưa về kịp. Cậu cũng vui vẻ đồng ý.

Đức Duy đậu xe ở cách xa trường một chút, mang kính đen và mũ để tránh bị nhận diện rồi đi vào trường. Trường cấp ba vào giờ tan tầm khá đông đúc, Mỹ Anh có nói hôm nay cô phải trực nhật nên đành phiền cậu đợi một chút. Đức Duy thoải mái đồng ý, mua một ly cà phê rồi ngồi ở băng ghế đá nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Tự nhiên nhìn lại nhớ tới khoảng thời gian đi học ghê gớm.

Nhớ thời ấy cậu học cấp ba, mặc dù cũng có mẹ là hiệu trưởng nhưng cậu cũng chẳng được đặc cách hay gì. Có mà còn bị mấy giáo viên chú ý thêm ấy chứ. Nhưng mà bị để ý thì để ý, quậy thì vẫn quậy. Hoàng Đức Duy ba năm học ở đó không năm nào khiến mẹ Hà yên ổn được. Nếu không vì thành tích học tập ổn định và khá tốt qua từng năm học, chắc mẹ Hà tống cổ cậu đi trường khác học cho rảnh nợ rồi mất. Nghĩ đến đây, Đức Duy vu vơ nghĩ, ước gì những năm cấp thanh xuân đẹp đẽ ấy, lại có Quang Anh bên cạnh mình nhỉ?

Đang trong đà ngắm những cánh phượng đỏ rực xinh đẹp, Hoàng Đức Duy trông thấy Mỹ Anh đứng ở hành lang tầng đối diện. Cậu nheo mắt, đứng dậy thì nhận ra dường như có thêm hai người nữa đứng cùng cô. Đức Duy nhìn một hồi, đột nhiên cau mày đến khó chịu. Không biết tại sao nhưng cậu có cảm giác không lành.

...

-Anh rể, anh đợi em lâu chưa?

Hoàng Đức Duy đăm chiêu suy nghĩ đến khi Lâm Mỹ Anh đi xuống từ lúc nào rồi cũng không hay. Cậu giật mình bởi cái vỗ bốp vào vai mình một cái. Sao mà hai anh em nhà này giống nhau cái tính cách này dữ vậy không biết nữa. Ở thêm vài năm chắc Đức Duy bị hai anh em Quang Anh với Mỹ Anh đánh cho xệ vai mất thôi.

Tựa Ánh Dương Rực RỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ