-Aizz, sao mà lâu quá nè trời. Nè nha, tui là tui đứng đợi anh thêm 10 phút nữa thôi á, đúng 5 rưỡi mà không có mặt là tui... hừ...
Lâm Mỹ Anh đứng trước cổng trường, miệng vẫn luôn thầm trách ông chú nào đó chậm trễ để cô phải đứng đợi lâu thế này.
-Mỹ Anh? Là em đúng không?
Nghe tiếng gọi, cô ngước lên nhìn, phát hiện là cô giáo thực tập của lớp. Mỹ Anh tự nhiên cười với cô giáo rồi lễ phép đáp.
-Dạ cô Chi, là em ạ.
Trần Quỳnh Chi nhìn cô một chút, sau đó quan sát xung quanh, dường như đang tìm ai đó.
-Cô có việc muốn nhờ em, em lên lớp với cô một chút được không?
-Hưmm...
Mỹ Anh nhìn vào điện thoại một chút, tin nhắn được gửi đến, có vẻ còn phải chờ thêm nữa.
-Dạ vâng ạ.
Cô thong thả đi theo Quỳnh Chi đi lên lớp, vẫn không có chút đề phòng còn trò chuyện vô cùng vui vẻ. Trần Quỳnh Chi đưa cô một xấp bài kiểm tra, nhờ cô nhập điểm hộ. Mỹ Anh vui vẻ nhận lấy rồi bắt đầu làm.
-Muộn thế này rồi mà không có ai đón em sao?
-Dạ... có chú em đến đón nhưng mà hình như chú có hơi bận, dặn em đợi thêm một lát ạ.
-À...
Lâm Mỹ Anh cũng không nhận ra điểm bất thường, chỉ đang ung dung khoái chí vì vừa bon miệng réo ông chú nào đó từ nãy đến giờ.
Tập trung một chút, mười lăm phút sau, cô bé đã hoàn thành xong hết. Giao lại cho Quỳnh Chi rồi rục rịch cất đồ ra về.
-Mỹ Anh, còn chuyện này nữa.
-Dạ vâng em nghe ạ.
-Có người muốn gặp em.
-Dạ?
Động tác rời đi của cô khựng lại, Lâm Mỹ Anh trông thấy dáng vẻ một người khá quen thuộc.
-Cô... cô Bích Như ạ?
-Chào em, có lẽ em là Mỹ Anh nhỉ?
-À dạ, vậy chị có chuyện gì muốn gặp em ạ?
Đột nhiên Mỹ Anh có hơi rùng mình nhẹ một cái, cảm giác không lành cứ len lỏi khắp người cô. Cô vốn là đứa trẻ nhạy cảm, từ lúc vụ việc năm xưa xảy đến thì lại càng rụt rè hơn nhiều. Tình cảnh thế này, dường như có chút áp đáo khiến cô nhất thời không hình dung ra được.
-Vậy thì chị cũng không vòng vo với em nữa. Người nam ngày hôm trước em đi cùng, có quan hệ gì với em vậy?
-Người nam? Người nam nào ạ?
Huỳnh Bích Như không gấp, cô ta nhìn cô một lượt, sau đó đưa trước mặt cô một tấm ảnh. Mỹ Anh chợt cau mày, thoạt nhìn là một tấm ảnh không đứng đắn lắm. Nhưng điều khiến Mỹ Anh bất ngờ nhất là danh tính của người đàn ông trong bức ảnh đó. Nam nhân chẳng biết có mặc quần áo hay không được che chắn bởi chiếc chăn lớn đang nhắm mắt ngủ, bên cạnh là Huỳnh Bích Như cầm máy ảnh chụp chính diện. Quả nhiên, chẳng đứng đắn gì khi dám đưa ra loại ảnh như thế trước mặt một học sinh và ngay trong khuôn viên nhà trường!
BẠN ĐANG ĐỌC
Tựa Ánh Dương Rực Rỡ
Fanfiction[CapRhy] _Redamancy ♪ Geborgenheit_ Tựa Ánh Dương Rực Rỡ Chuyện kể về tình cảm non nớt nhưng nhẹ nhàng và yên bình của hai bạn nhỏ mà tôi yêu thương. Họ ở cạnh nhau, không quá nhiều sóng gió, không quá nhiều sến súa lãng mạn, không cần xác định mối...