07. lâu rồi không gặp

448 64 7
                                    

𝟎𝟕

. . .

「quay đi quẩn lại, người năm ấy sớm đã không còn là người năm ấy」

. . .

Giữa màn đêm tĩnh mịch, một thanh đao hướng thẳng về phía Phương Đa Bệnh, hắn cũng nhanh nhẹn tránh đi được. Cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau, không ai nhường ai bất phân thắng bại.

Phương Đa Bệnh xoay người, thực hiện cú đá xoay chân hướng về phía của đối phương. Đối phương như biết được ý của hắn, nhanh chóng tránh sang một bên.

Phương Đa Bệnh đạp vào thân cây, tay cầm chặt Nhĩ Nhã kiếm. Đôi mắt hắn sắt lạnh, không nể nang ai ra đòn càng độc càng hiểm. Nhĩ Nhã kiếm cứ như xé nát màn đêm tĩnh lặng. Đao kiếm vô tình, trái tim nguội lạnh. Trận này ta sống ngươi chết không có hòa.

Đối phương xoay thanh đao đồng thời Phương Đa Bệnh cũng cầm kiếm đâm tới, cả hai lướt ngang qua nhau. Mười năm rồi, hắn không luyện tập thường xuyên nhưng kiếm pháp chỉ có tiến bộ hơn chứ không tệ dần đi.

Phương Đa Bệnh xoay người, một chân bước đến kiếm đâm thẳng về phía đối phương. Thanh đao của đối phương chắn ngang đường kiếm, giờ phút này Phương Đa Bệnh mới nhận ra người cùng hắn đánh từ nãy đến giờ là ai.

“A Phi”

Nhận ra người quen cũ, hắn lập tức thu kiếm. Địch Phi Thanh cũng thu đao, tra đao vào vỏ phía sau. Địch Phi Thanh nhìn đến Phương Đa Bệnh đôi mắt sáng ngời, Phương Đa Bệnh từ từ tiến lại gần hắn cách hắn một bước chân vui vẻ nói.

“Đã lâu không gặp”

Địch Phi Thanh nhìn hắn, mười năm rồi thiếu niên năm dương quang năm nào cũng đã trưởng thành. Hắn mừng thay cho Lý Liên Hoa, cũng mừng cho đối phương giờ đây có thể cùng hắn đánh nhau bất phân thắng bại.

“Ừ, đã lâu không gặp”

Phương Đa Bệnh cười đến tít cả mắt, mười năm rồi y mới gặp lại Địch Phi Thanh. Tuy hắn đã trở về làm minh chủ của Kim Uyên Minh, y muốn có thể đến đó tìm hắn. Nhưng chỉ tiếc, mười năm dài đằng đẵng là thế một lần gặp mặt nhau cũng không có.

“Ngươi đến đây từ lúc nào?”

Phương Đa Bệnh hỏi hắn, y kéo tay áo hắn lại ngồi trước đống lửa. Ánh lửa óng ánh xua tan giá lạnh ban đêm, tuyết rơi là thế nhưng giờ y không thấy lạnh có lẽ là vì gặp được người quen chăng?

“Mới tới”

Địch Phi Thanh không nhìn y, hắn chỉ nhìn về phía đống lửa đang cháy kia. Từ bên hông lấy ra hai bình rượu mà hắn đem từ Kim Uyên Minh đến, hắn đưa cho Phương Đa Bệnh một bình còn hắn một bình mở nút ra uống một hơi.

“Đã lâu rồi ta không có uống rượu”

Phương Đa Bệnh nhìn bình rượu nhỏ trong tay mình nhỏ giọng nói, tửu lượng của y không tốt. Từ sau khi Lý Liên Hoa mất tích, y cũng không động đến một giọt rượu.

“A Phi, ngươi ở đây thật tốt”

Hôm nay coi như là ngoại lệ đi, cũng xem như vì cố nhân phá lệ một lần. Phương Đa Bệnh mở nút bình rượu ra uống một hơi, Địch Phi Thanh quay sang nhìn y. Hắn hơi nhíu mày nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

【hoa phương】 gió thu thổi qua thuở niên thiếuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ