18. trẻ hư tất nhiên phải phạt

339 41 5
                                    

𝟏𝟖

「nhân gian quả thật có nhiều chuyện làm người không tài nào hiểu nổi」

. . .

“Lý Liên Hoa? Huynh không sao chứ?”

Phương Đa Bệnh chạy qua bên cạnh Lý Liên Hoa, giúp hắn vỗ lưng. Lý Liên Hoa ho khan vài tiếng, sau đấy mới phất tay bảo “không sao”

“Nhưng nhìn huynh cũng không già lắm, tuy là có chút nếp nhăn trên mặt thật. Nhưng cũng không đến nổi gà trống không con chứ?”

Phương Đa Bệnh đứng lên, tay đỡ cằm suy nghĩ. Lâu lâu lại liếc người ngồi ở trên ghế, hắn mà nhớ lại không biết để cái mặt ở đâu nữa. Đời trước đâu có như thế này, đời này với đời trước, Phương Đa Bệnh như hai con người khác hoàn toàn.

Đời trước bị Lý Liên Hoa lừa, ném ven đường, ném thuốc, bỏ rơi. Đời này là y như rằng, hắn tìm Lý Liên Hoa đòi lại hết thảy. Cả vốn lẫn lời, không thiếu một cái gì.

“Linh ta linh tinh, ta còn chưa thành thân lấy đâu ra hài tử?”

Lý Liên Hoa âm thầm niệm trong lòng không được đánh hài tử, nhưng mà cứ như thế này không đánh không được. Mà hài tử này hiện tại tuy không được bình thường lắm, nhưng vẫn đáng yêu về tình về lý tạm tha vậy.

“Còn chưa thành thân? Lý Liên Hoa có thật hồi trẻ huynh không được tốt cho lắm? Cái kia không được nên mới họa vô đơn chí, một mình tới giờ?”

Phương Đa Bệnh xoay người, ánh mắt nhìn người đang ngồi từ trên xuống dưới lại phán câu xanh rờn. Nhìn thì cũng không đến nổi nào, vậy mà có nhiều chỗ không được. Thật đáng tiếc.

“PHƯƠNG TIỂU BẢO!”

Lý Liên Hoa nghiến răng, hắn chỗ nào không được? Lý Liên Hoa đứng bật người dậy, ngón chỏ với ngón cái bắt vào nhau nhéo lỗ tai hài tử.

“Lý Liên Hoa đau . . .đau”

Phương Đa Bệnh bị nhéo lỗ tai như nhớ đến mẫu thân và dì nhỏ của mình ở nhà. Mỗi lần hắn không ngoan hay không nghe lời đều bị xách lỗ tai lên như thế này.

“Còn biết đau? Càng ngày càng không nghe lời”

Một tay thì nhéo lỗ tai đại thiếu gia, một tay thì vỗ vào mông đại thiếu gia vài phát. Hắn không trúng bích trà, công lực không mất đương nhiên có mười đại thiếu gia ở đây hắn cũng xử lý được.

“Lý Liên Hoa, huynh không được bắt nạt người nhỏ tuổi. Đừng tưởng mình lớn tuổi muốn làm gì thì làm.”

Phương Đa Bệnh là thuộc kiểu người điếc không sợ súng, tai bị nhéo đau, mông bị vỗ đau cũng không cúi đầu nhận sai. Đã không biết lỗi, còn nói Lý Liên Hoa lớn tuổi bắt nạt hài tử.

“Ta ỷ lớn tuổi bắt nạt nhỏ tuổi? Được lắm, ngươi hôm nay được lắm Phương Tiểu Bảo. Coi hôm nay ta xử lý ngươi như thế nào”

Lý Liên Hoa buông một tay ra, phất tay đóng cửa nhà lại, không một ánh sáng nào có thể lọt vào bên trong. Sau đó hắn điểm huyệt Phương Đa Bệnh, lôi kéo người đẩy nằm trên giường.

【hoa phương】 gió thu thổi qua thuở niên thiếuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ