12.2

1.8K 71 2
                                    

Cảm giác con rắn nuốt lấy bàn chân quá rõ ràng, khi lòng bàn chân chạm vào cuống họng con rắn, tôi bừng tỉnh, theo bản năng đá chăn ra, rút chân về, ôm đầu gối, duỗi tay bật đèn đầu giường rồi xoay người gọi Cố Trường Chiêu.

Nhưng khi quay sang, Cố Trường Chiêu đáng lẽ nên ngủ bên cạnh đã biến mất.

Hai chân dính chất nhầy màu trắng như thể chúng đã bị cái gì đó nuốt vào miệng và ngậm chặt rất lâu.

Trong không khí có mùi lạ khó tả, vừa giống mùi nước bọt, lại giống mùi tinh dịch.

Cảm giác bị rắn nuốt chửng trong mơ quá chân thật, tôi thật sự không dám tiếp tục ở trên giường nữa.

Hai chân cọ dưới sàn mấy cái, lau đi cảm giác dính nhớp, tôi xuống giường, vội chạy ra ngoài.

Cứ tưởng Cố Trường Chiêu đi vệ sinh hay làm gì đó, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy hắn đâu.

Tôi ra ngoài ban công hít thở không khí, gọi điện cho hắn.

Hắn nói công ty có việc gấp, sợ đánh thức tôi nên đi ngay trong đêm, bảo tôi đừng sợ, hắn sẽ về ngay.

"Để em tới công ty tìm anh." Tôi không dám tiếp tục ở nhà, cứ có cảm giác con rắn kia đang nấp trong bóng tối có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Cố Trường Chiêu vội nói: "Đang nửa đêm em đừng chạy ra đường, mở tất cả đèn lên, anh về ngay."

Giọng của anh vừa vội vừa quan tâm, không ngừng an ủi làm tôi cũng an tâm một ít.

Theo lời anh nói, tôi mở tất cả các đèn, ngồi trong phòng anh, nghe anh nói chuyện liên tục.

Nhưng mắt cá chân vẫn có cảm giác lạnh buốt, tôi nhìn mắt cá chân, theo cơ thể co ro, hình xăm rắn đen như sống dậy chuyển động cùng cơ thể.

Ngay cả cái miệng vốn đang trong trạng thái ngậm cũng mở ra.

Tôi sợ hãi kéo chăn, cuộn chân lại.

Cố Trường Chiêu trở về rất nhanh, vừa vào cửa liền ôm lấy tôi, hỏi tôi có phải lại mơ thấy mình bị rắn quấn lấy không.

Nghe tôi kể con rắn còn nuốt luôn cả tôi, ánh mắt anh lập lòe, không ngừng an ủi tôi nói không sao.

"Có phải hình xăm này có vấn đề gì không?" Từ lúc xăm mình, tôi cũng tìm hiểu rất nhiều.

Cố Trường Chiêu cho tôi xem hình xăm ở mắt cá chân hắn, bảo cùng là hình xăm giống nhau nhưng hắn lại không sao, chắc chắn là do tôi nghĩ nhiều.

Đêm đó hắn ôm tôi ngủ ở sô pha một đêm.

Hôm sau, lo lắng tôi ở nhà một mình, hắn còn đưa tôi đến công ty của hắn.

Tôi là người làm việc tự do, sau khi đưa tôi đến văn phòng Cố Trường Chiêu liền để tôi ngồi ở sô pha, còn chuẩn bị chăn và gối đầu cho tôi, bảo tôi nếu muốn ngủ thì cứ ngủ.

Nhân viên công ty ra ra vào vào, gặp họ tôi cũng thấy ngại, nhưng mấy đêm liên tiếp không được ngủ ngon, tôi vô cùng buồn ngủ.

"Ngủ đi, anh ở đây trông chừng." Cố Trường Chiêu ân cần cởi giày giúp tôi, sau đó tìm một cái khăn quấn chặt mắt cá chân có hình xăm, "Đừng sợ, nếu thật sự hình xăm rắn có vấn đề thì chúng ta đi xóa."

Yêu phu thú thân: Bách vô cấm kỵ - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ