14.3

1.4K 45 2
                                    

Chỉ mới nhìn vào màn hình thôi tôi đã thấy ớn lạnh.

Tôi run rẩy bấm nút "Play".

Tôi trong màn hình nhai thịt khô, tươi cười bước vào phòng khách, camera giám sát ghi lại cảnh cô ta đi vào căn phòng mà tôi và Hoàng Nhược Du dựng lều.

Tôi và Hứa Lâm ở bên ngoài vẫn đang nói chuyện.

Chỉ 27 giây sau, Hoàng Nhược Du xảy ra chuyện.

Vì camera giám sát đặt trước căn nhà nên đã quay lại cảnh Tiểu Lục và những người khác chạy tới.

1 phút 8 giây sau, tôi và Hứa Lâm cũng chạy đến.

Nhưng "tôi" kia đã biến mất, lúc chúng tôi chạy đến bên lều đã không còn nhìn thấy, cứ như nó đã biến mất ngay khi chúng tôi bước vào.

Nhìn cảnh này, mọi người đều thấy không ổn.

Hứa Lâm cảnh giác nhìn tôi, tay nắm chặt lưng ghế xếp.

Tiểu Trần ngồi xổm dưới đất lùi ra xa, kinh hãi nhìn tôi: "Chị Phán Phán?"

Chỉ có Chu Nam Hi đang quấn băng gạc khó hiểu hỏi: "Chị Phán Phán, sao vậy?"

Ngay cả Tiểu Lưu cũng tò mò đi tới: "Camera giám sát có vấn đề gì hả?"

Tôi nhìn khó thở chằm chằm màn hình còn đang chiếu tiếp.

"Tôi" kia rốt cuộc là cái gì vậy?

Tại sao nó chỉ xuất hiện trong camera giám sát.

Hứa Lâm nắm chặt lưng ghế, mắt hướng về màn hình như thể sẵn sàng nhấc ghế lên bất cứ lúc nào.

Lúc này, video giám sát quay tới cảnh Hứa Lâm ra ngoài lấy xăng.

Nhưng khi chúng tôi xách xăng quay lại, hai con chuột trong lồng đang kêu chít chít như bỗng trở nên kích động, đột nhiên quay lại nhìn lũ chuột mới sinh, lao vào cắn xé.

Lồng chuột ở góc trong cùng, camera thì ngay cửa ra vào, đúng lúc chuột mẹ ngóc đầu lên cắn thì có một tia chớp đánh ngang đầu chuột.

Hình như là mặt người...

Toàn thân tôi căng cứng, tay run rẩy cầm chuột phóng to màn hình để theo dõi lồng chuột.

Vì quá sợ hãi nên tay tôi run đến mức không thể điều khiển được, con trỏ cứ lang thang khắp màn hình, không thể bấm vào.

Hứa Lâm vẫn nắm chặt ghế xếp không nơi lỏng, hắn nói với Tiểu Trần đang co ro một bên: "Qua đây!"

Tiểu Trần dù sợ hãi nhưng thấy Hứa Lâm vẫn ở bên cạnh tôi, lại nhìn tay tôi run run không ngừng, ngay cả con chuột cũng không bấm được, chậm rãi đến gần giúp đỡ.

Màn hình giám sát tạm dừng, cậu ta làm theo hướng dẫn của Hứa Lâm, phóng to hình ảnh.

Thao tác hoàn tất, hai con chuột có khuôn mặt người được phản chiếu rõ ràng trên màn hình.

Mặc dù chúng có cái miệng nhọn và hàm răng sắc bén nhưng các đặc điểm trên khuôn mặt đủ để phân biệt sự khác nhau giữa chúng.

Tiểu Trần hét lên, lần nữa té ngã xuống đất.

Cậu ta quay đầu khó tin nhìn Chu Nam Hi và Tiểu Lưu đứng đối diện, run rẩy nói: "Anh Lưu, kéo tấm vải che lồng chuột ra xem thử bên trong đi."

Yêu phu thú thân: Bách vô cấm kỵ - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ