Chương 19

200 29 0
                                    

Minh Nhã bốc một nắm hoa hồng, nhài và cúc bách nhật mà nàng đã phơi khô mấy ngày trước để làm nên một ấm trà hoa mời khách. Ấm trà nghi ngút khói, thoang thoảng hương, thu hút sự hứng thú của Thời Gian. Mới vài phút trước hắn ta biến đi đâu mất, giờ lại lấp ló trước cửa bếp. Lúc xuất hiện thì sau lưng hắn có hẳn một bọc vải to đùng đựng sách quá trời sách.

"Cái gì vậy? Anh lại mới trộm gì từ nhà ông Mã nữa vậy?!" Nàng chĩa đầu đũa vào mặt hắn, quát. "Lại còn mang chúng đến nhà tôi nữa chứ. Anh muốn họ tìm đến cửa à?" 

Tên ngốc sao lại không tự mà mang phiền phức về nhà hắn đi chứ sao cứ phải nhắm vào nàng thế này.

"Cái quái-? Này nhóc, không phải cái gì cũng của ông ta đâu. Đống này là sách cũ tôi mới ra ngoài kia gom để đem đi đốt."

"Sách gì mà cần phải đốt?" Nàng hạ 'vũ khí' xuống, âm giọng thay đổi một trăm tám mươi độ.

Thời Gian bỗng chột dạ, lần này là hắn lỡ miệng rồi.

"Triết lý xằng bậy thôi. Đáng bị đốt... Tôi đi một tý rồi quay lại."

Hắn biến mất, rồi quay lại chỉ sau hai phút đúng như đã hứa, vừa kịp lúc trông thấy nàng đang gom lại mớ hoa khô thừa trên bàn.

"Anh... có vẻ rất ghét các tác giả của những cuốn sách đó." Nàng day day sống mũi.

Thời Gian mỉm cười, khoeo mắt hắn cong nhẹ thay vì cho nàng một câu trả lời thật sự. Minh Nhã vốn cũng chẳng muốn đào quá sâu vào đời tư của một người nên nàng cứ thế cho qua. 

"Hoa khô này là nhóc tự làm à?" Thời Gian đưa mũi ngửi. Hóa ra ở đây cũng dùng hoa làm trà, không như ở nhà họ Huỳnh, chỉ trung thành với mỗi lá trà xanh, hiếm lắm mới thấy đổi qua sen tuyết.

"Trà thảo mộc ở đây mùi vị sẽ hơi nồng, có thể sư phụ sẽ không quen. Nên tôi tính đổi thành trà hoa. Anh thử không?"

Thấy Thời Gian đang khá trông chờ vào điều đó nên Minh Nhã tự mình rót cho hắn một tách. Thời Gian đón lấy, thành thục thưởng trà.

"Không phải là tệ nhất, nếu so với trà ở đế quốc thì có phần nhạt hơn."

"Câu đó là đang khen sao?" Nàng nghệt mặt ra.

"Khen đấy. Không dễ gì lấy được lời khen của tôi đâu." Thời Gian dõng dạc. "Cảm ơn nhóc vì chén trà này."

"Lời khen của anh... Tôi không biết nữa. Tự dưng thấy sự tự tin của mình đâu mất tiêu." Nàng phàn nàn.

Có lẽ vì lòng tự tôn của nàng nên nàng quyết định đổi ý, dự định pha một ấm trà khác.

"Đừng để khách đợi lâu." Thời Gian nài nỉ. "Với lại nhóc tin tôi đi, trà của nhóc ổn mà." Nàng và hắn quen biết nhau chưa được bao lâu nhưng bây giờ trông cả hai cử xử chẳng khác gì một đôi bạn.

Minh Nhã vẫn bán tính bán nghi nhưng đúng là để khách đợi không đúng với đạo tiếp khách lắm, nàng đành cắn răng nghe lời, đem ấm trà hoa lên phòng khách. Lúc này cha và Tháp Chủ đang ngồi trên phản, nàng có thể thấy đồng hồ của Thời Gian được đặt trên đó.

Tháp Vân HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ