Chương 32

147 28 7
                                    

Việc dự trữ thảo dược mỗi lúc một khó khăn bởi nhu cầu cao và mùa đông không phải là khoảng thời gian phù hợp cho chúng phát triển. Vì lẽ đó nàng đành nghĩ đến việc đến xã gần nhất ở phía tây nam để mua, một nơi tên là Châu Trì. Nói là gần nhưng nó cũng phải cách đây ít nhất mười dặm đường bộ. Nàng phải có sự chuẩn bị.

Nàng dậy từ sớm canh năm, khi mà tất cả vẫn còn say giấc nồng trong bể đêm đìu hiu, tĩnh lặng như tờ. Lam thì vẫn lười biếng an giấc giữa ngực áo. Nàng phải thừa nhận là chú giống 'cha' nó y như đúc. Thay vì đọc sách thì Lam ăn, ăn lấy ăn để. Cũng may là nàng mang theo rất nhiều đồ ăn vặt.

"Suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ. Mi mập lên nhiều rồi đấy." Nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của chú.

Tháp Chủ sau khi dỗ được nàng ngủ cũng lại biến mất.

Minh Nhã đi nhờ được một chiếc xe bò đến Châu Trì, nàng rất thích cảm giác được ngồi trên xe và đi qua con đường ruộng nằm giữa Đồ Giang và Châu Trì. Nơi đây là đồng bằng, không mưa, dù khí trời đang lạnh vẫn có được một khoảng thời gian nắng lên, mọi thứ dường như sáng sủa hơn. Đi ngang qua đường đèo sẽ thấy cây cối trên vách núi lợp trong băng được vẽ ra từ sương giá và gió. Và khi nắng lên, chúng tan dần qua theo từng ngày, lâu dần khiến cho đường đất đỏ lại ướt nhẹp, hóa sình lầy.

Châu Trì là một nơi rộng lớn nhưng vắng lặng, các khu chợ không đông đúc, nhìn thoáng qua chỉ thấy lương thực chủ yếu là khoai sắn. Ở nơi nghèo nàn như Đồ Giang thì có thể hiểu, nhưng thị xã lớn cũng đang chịu chung số phận. Minh Nhã đã cố không để ý đến cột khói đen trên bầu khí quyển đang mỗi lúc một dày đặc khi càng gần đến Châu Trì. Những vệt đen đó không hề hung tợn nhưng thứ được tìm thấy trong tàu Vô Ảnh, chúng chỉ là vệt chỉ còn sót lại của tang thương, hoặc là tín hiệu cho điềm xui xẻo sắp đến. Chúng không chủ động tiếp cận con người, nhưng nếu có lỡ chạm phải thì sẽ gặp phải vận xui, ví dụ như mất tiền, vấp té, hoặc vài bệnh vặt. Nghe thì không có gì to tát, nhưng phàm những thứ tưởng chừng nhỏ nhặt, ví dụ như gãy một cánh tay, vẫn có thể là sự khởi đầu của những ngày tháng bệnh tật triền miên cho đến lúc lìa đời.

Đã từng có một tình huống như vậy.

Nàng đã thử xem qua những nơi bán thảo dược lớn nhỏ trong vùng, chỗ bán rẻ thì chất lượng lại không được tốt, mà những nơi tốt thì lại quá đắt đỏ. Thảo dược mọc như cỏ ở Yên Cảnh, ra ngoài đây có thể bằng giá của một bộ quần áo. Nếu mà là mật của cây quỳ sa, còn chẳng ai có đủ khả năng kinh tế để biết đến nó. Cuối cùng nàng đành chọn một tiệm tên Xuân Đình vì chất lượng thảo dược tốt mà có thể trả giá.

Trộm vía nàng đi đâu cũng được yêu quý. Nhân cơ hội này nàng làm quen với ông và biết được thêm rất nhiều chuyện ở nơi cửa khẩu - đây là một đề tài mà nàng để ý rằng rất được hay bàn tán ở vùng đất này. Khi chủ tiệm biết được nàng đang hành y miễn phí ở Đồ Giang, ông ta đã niềm nở giảm giá cho nàng, nhờ vậy mà nàng tiết kiệm cũng được một mớ để dồn vào chi phí sinh hoạt.

Trước cửa tiệm còn có một cái kho bé tý dùng để chứa ít củi bán cho các hộ dân gần đó. Thêm một chuồng gà tạm bợ.

Tháp Vân HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ