Chương 50

39 16 0
                                    

Đôi khi việc miễn nhiễm với khả năng khống chế thời gian cũng có chút bất tiện. Cứ nhìn Lam mà xem, Thời Gian chỉ cần vuốt ve chú ta một cái là sau đó không còn dấu vết gì của trận cấu xé trước đây. Lam mau chóng lấy lại tinh thần vì đã được trả lại một đôi cánh khỏe mạnh, chú ta phấn khích ra mặt, lại còn bay qua bay lại vèo vèo trước mặt nàng như đang khoe khoang. Còn nàng thì hay rồi, các vết thương do uế khí bào mòn xem ra sẽ lâu lành hơn nàng nghĩ.

"Xong rồi đấy." Suốt quá trình khâu vết thương, quấn rồi cắt chỉ một cách nhanh gọn, nàng nghi ngờ hắn ta đã từng có kiếp làm y nhân. Làm nàng nhớ lúc mình vẫn còn phụ giúp ở nhà lão Phương, nàng có thể cầm dao mổ nhưng xâu kim chỉ thì vẫn cần anh đồng nghiệp giúp sức. "Ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, đừng đi nữa."

"Tôi biết rồi." Vừa nói mắt nàng vừa không rời được lớp băng trên người. Đã bao lâu rồi nàng mới cần phải băng bó. Đã bao lâu rồi nàng phải cần đến thuốc giảm đau.

Thời Gian bê chậu nước đẫm máu thấm từ đống băng cũ của nàng rời khỏi phòng, như biết được đó là tín hiệu, Lam đậu lên đầu, dùng chiếc mỏ bé xinh đó gõ nhẹ lên trán nàng. Tất nhiên là sau khi đã khoe chán chê.

"Ta không sao. Chỉ là sắp tới không được đi chơi tiếp rồi." Nói rồi nàng rút vào trong chăn, Lam bay vào chiếc tổ của nó trên một góc ô cửa sổ. Với nàng Lam như một đứa em nhỏ bé, không cần phải chấp nhặt làm gì, thậm chí nàng còn mong Lam hồi phục càng nhanh càng tốt để không phải trải qua cảm giác đau châm chích như nàng đang cảm thấy bây giờ. Rất là khó chịu đấy.

Cánh cửa nhỏ khẽ mở, thập thò đằng sau là một dáng người nhỏ nhắn trong bộ đồ trắng. Thời Gian đã cấm Hồng Quang đến làm phiền cô trong lúc cô dưỡng thương, nhưng ai có thể từ chối cái biểu cảm trông ngóng đáng thương đó chứ?

Nàng ngoắc tay ra hiệu cho Hồng Quang đến gần. Hồng Quang leo lên giường và ngồi bên cạnh, ánh mắt đăm đăm vào lớp băng vải trên vai nàng. Dường như sợ đứa bé này vì mình mà ủ rũ, nàng vội vàng trấn an:

"Chị không sao đâu, đau vài bữa là hết ấy mà."

Hồng Quang mở lòng bàn tay nàng ra và đặt vào đó một viên ngọc. Đó là thứ mà Thời Gian đã tặng y như một món đồ chơi, nhưng chủ yếu là muốn y dần hấp thụ nó. Hồng Quang tuy không có ký ức gì về những việc mình đã làm trước đây nhưng xem ra y vẫn biết được viên ngọc này có khả năng nuôi dưỡng vết thương.

"Cảm ơn sư phụ." Nàng nhẹ giọng nói.

Thời Gian sau một hồi tìm kiếm đã phát hiện ra y trốn trong phòng nàng nên đã xông thẳng vào lôi y đi.

Một mình trong phòng, nằm nhìn bầu trời âm u như muốn mưa mà chẳng thể mưa, chẳng thể dứt, nàng chợt băn khoăn liệu chúng có tìm đến quấy phá Nhu Quốc không. Những loại dược liệu cha nàng mới gieo xuống chưa kịp nảy mầm, liệu uế khí có tiêu hủy chúng không. Việc giữ cho đầu óc bận rộn vốn là thói quen của nàng và nàng biết là mình không nên làm vậy, lo quá thành thừa, nhưng nàng không thể nhịn được. Đợi vết thương này lành lại, nàng sẽ đi thám thính xem sao.

Nghĩ mãi rồi lại thiếp đi lúc nào không hay, có thể nói là do đau đến mức không còn sức lực để mà tỉnh. Cơn ác mộng hôm nay lại đến không báo trước.

Tháp Vân HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ