Chương 70: Độc như rắn rết

319 12 0
                                    


Chuyện vào buổi tối ngày hôm đó xảy ra được mọi người giấu nhẹm, Noey vào lúc tỉnh lại của sáng hôm sau quả thật có những chuyện vẫn còn nhớ, nhưng một số chuyện lại quên đi. Chị ấy nhớ rõ mình đã đến thăm mẹ, nhớ rõ mình đã ra bên ngoài uống đến say mềm. Nhưng chị ấy lại quên mất sự hiện diện của Freen, quên mất bản thân vì sao về được đến nhà. Khi chị ấy dò hỏi Yuki, Yuki chỉ nói rằng chị tự bắt taxi về, cô ấy còn nói sau khi chị về nói với cô ấy là hôm nay phải tiếp một vị khách quan trọng.

Về phần của Freen, lần đầu tiên trong đời của cô mới làm ra loại chuyện này. Chính là cô ôm lấy tiểu sủng vật của mình trong tay, nhưng lại suy nghĩ về một người hoàn toàn khác. Nhưng đừng vội kết luận cô lại tự dưng bị nổi tính trăng hoa, chỉ là chuyện của Noey không hiểu sao lại tác động rất lớn đến cô.

"Freen, em có tâm sự sao?"

Người con gái trong vòng tay của cô đã như vậy im lặng rất lâu, nhưng đến lúc nàng gọi cô đến hai ba lần cũng không nghe tiếng cô trả lời đã không chịu được nữa. Kể từ lúc xảy ra chuyện của Noey cũng đã qua ba ngày rồi, ba ngày nay Freen đều ở trong một trạng thái như vậy.

"Bảo Bối, nếu như em nói em rất lo cho chị Noey, thì chị có suy nghĩ đến mấy điều bậy bạ không?"

Thường thì chỉ cần cô sơ ý nhìn phải cô gái nào đó, hay đại loại khen một người nào đó đẹp. Bảo Bối nhất định không thèm quan tâm đến cô, dạo gần đây cô lo cho Noey thái quá như vậy, không biết chị ấy có suy nghĩ lệch lạc hay không nữa?

"Sao em lại phải hỏi chị như vậy? Em cũng cảm thấy thái độ của mình dành cho chuyện này đặc biệt kỳ lạ sao?"

Dĩ nhiên nàng sẽ không nghĩ đến tình huống cô lo sợ, đã ở bên nhau gần một năm rồi. Tuy rằng không phải quá dài cho một cuộc tình của giới trẻ, nhưng khoảng thời gian đó có thể nói đối với họ là dài như một thập kỷ. Bao nhiêu chuyện cũng cùng nhau đi qua, sao nàng lại có thể suy nghĩ không đâu như vậy chứ. Chỉ là nàng cảm thấy cô thật sự kỳ lạ, Becky chính xác hơn không muốn nhìn thấy cô có tâm sự lại chẳng nói cùng mình.

"Bảo Bối, em ước gì cả đời này mình cũng không gặp lại người thân của mình nữa, như vậy có quá điên khùng không?"

"Chị biết em giận bọn họ, nhưng cũng không thể nói như vậy, có khi họ có nổi khổ thì sao?"

"Không đâu, trước đây là bởi vì giận, còn bây giờ là vì sợ. Em thật sự không dám tưởng tượng được mẹ ruột của em, một là giống mẹ của chị, hai là giống mẹ của Noey. Nếu như phải như vậy, em thà là không nhận lại họ."

"Vậy thôi đừng nghĩ đến họ nữa, chẳng phải em nói ở bên cạnh của chị sẽ không nghĩ đến người khác sao?"

Thôi đi, đúng là cô tại sao lại kỳ lạ như vậy chứ? Chuyện của người ta cũng tự nhiên quy ra thành chuyện của mình rồi tự buồn một mình, mà tính ra cũng uất ức thật, không cho chị ấy biết chuyện tối đó, vậy ai đền điện thoại bị đập đến tàn một cái màn hình đây hả?

"Sao nữa vậy? Lại tiếc của?" 

Becky nhìn thấy Freen nhìn chầm chầm điện thoại tối đen của mình, thật ra thì màn hình này nghe nói hôm trước hết hàng rồi, nên đến hôm nay nó mới được thay mới.

[FREENBECKY] Sủng Vật Hào Môn (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ