Chương 95: Em thương đến hết đời mình

327 14 1
                                    


Bắt đầu kể từ lúc quay trở về nhà của cô đến bây giờ, mẹ của Freen một câu cũng không nói. Becky nhìn thấy ba của cô nằm trên bộ ván đầy mệt mỏi, lúc nãy cũng nghe đến ba cô hiện đang trở bệnh. Vậy mà con người đó lại có thể tàn nhẫn đến vậy, một chút cũng không quan tâm quay trở về thăm ông lấy một lần.

Nàng nhìn thấy mẹ của cô trạng thái giống như không tỉnh táo lắm, liền để bà vào phòng nằm nghỉ. Bản thân của mình lại ra nhà sau cố tình vì hai người họ nấu một bữa cơm, nhưng lu đựng gạo cũng không còn bao nhiêu hạt. Vì thế đành phải lội bộ ra đầu đường đến một tiệm tạp hóa nhỏ để mua, lúc này đồng loạt hai người lớn tuổi trong nhà không ai hẹn ai đều thức dậy.

"Quả thật là Becca còn sống."

Ba của cô lúc nhìn thấy Becky vào nhà mới dám tin là sự thật, ngày trước nghe được tin nàng chết đi, bọn họ quả thật là lòng đau như cắt.

"Còn nói, nếu như con dâu của tôi chết thật, không phải là Freen từ tôi mà tôi nhất định từ nó."

"Bà nói chúng ta xúm vô gạt con dâu của bà như vậy, nó tới lúc biết được có giận chúng ta không?"

"Bây giờ tôi với ông giúp được gì cứ giúp, còn về chuyện sau này con dâu nó biết được, thì để con gái của ông lo."

Hai người mỗi người một câu cho đến lúc Becky về đến cổng, lại không ai hẹn ai đồng loạt nằm xuống. Một mình nàng ở nhà sau nấu ăn đến mồ hôi nhễ nhại, mẹ của cô lén nhìn mà xót hết cả ruột.

Nàng dọn cho hai người họ bữa cơm liền gọi họ ngồi dậy, ba của cô còn đóng kịch giỏi đến mức giống như ngạc nhiên khi nàng đã chết rồi, sao lại có thể xuất hiện ở đây được.

"Con dâu, ta muốn ăn cái này con gấp cho ta đi."

"Bác ăn từ từ, coi chừng mắc xương."

"Con tại sao kêu ta bằng bác, lúc trước con chẳng phải luôn gọi ta là mẹ sao?"

"Bà à, nó chẳng phải là Becca của chúng ta, con bé đã chết từ một năm trước rồi bà chẳng nhớ."

Đã diễn thì cũng phải diễn sao cho thật có tâm, mẹ của cô nghe đến đó liền giả vờ tức giận đập vỡ chén cơm của mình. Còn muốn làm cho bản thân mình bị thương, rốt cuộc cũng phải khiến cho Becky gọi một tiếng mẹ mới chịu ngồi yên.

Lúc này ông Chankimha giả vờ nói chán ghét không khí này, muốn đi ra bên ngoài một lúc. Nơi mà ông đi đến cũng không phải ở gần đó, nói đúng hơn là đi đến nơi Freen cho xe đổ lại, mà cô cố tình không để cho nàng thấy.

"Mẹ đừng làm cho bản thân mình bị thương."

"Cô là ai? Tôi không cần cô đâu, Becca con đâu rồi?"

"Là con, mẹ tin con đi có được không?"

"Ông ấy nói con dâu tôi chết rồi, cô gạt tôi."

"Con không có chết, con hiện tại chính là đang đứng trước mặt của mẹ."

Bởi vì nàng cho rằng mẹ của cô bây giờ không tỉnh táo, nên muốn nói như vậy để bà bình tâm lại, dù gì ở đây cũng không còn ai khác. Lại không biết mình đáng thương như vậy, bọn họ là cả nhà ba người cùng nhau hợp lại để bức nàng nói ra sự thật.

[FREENBECKY] Sủng Vật Hào Môn (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ