Chap 35: Cẩu Lương

84 6 0
                                    

À, phu nhân Lee, tôi nghe đây"

"À, vậy sao, được rồi, tôi sẽ sắp xếp rồi sang đây"

Người phụ nữ đứng tuổi khoác lên mình bộ quần áo sang trọng bước ra ngoài, hương nước hoa đắt tiền vương lại phía sau những kẻ hầu người hạ trong nhà. Mỗi một bước đi lại có vài người cúi đầu, phu nhân Lin uy nghiêm là thế. Bà vẫn tất bật với buổi ra mắt của cậu con trai duy nhất mà vẫn không biết được anh sắp gây ra tội lỗi gì.

Boun thiếu gia lúc này đã yên vị trên máy bay, yên tâm thở phào cho đến khi chuyến bay bắt đầu cắt cánh.

Vậy là xem như bước đầu trót lọt, tẩu thoát thành công.

Thật cũng là sơ suất của Lin phu nhân khi nghĩ rằng con trai độc nhất của bà sẽ ngoan ngoãn nghe lời, vì sợ anh đường xa về vẫn còn mệt nên đã không gọi anh theo cùng, tự bà đi cùng với phu nhân Lee đích thân chuẩn bị cho buổi ra mắt của thiếu gia và tiểu thư của họ.

Sai một ly, thì đi một dặm. Bà Lin lần này thật sự đã sai, vô tình để cho Boun thiếu nhà bà đi trước bà một bước.

Trời Bangkok vẫn còn mưa lất phất, nhưng trong lòng ai đó dường như đã bớt nặng trĩu đi.

Chỉ tội cho quản gia, lần này nặng tội với Lin phu nhân để cho Boun trốn mất.

Yêu nhau vài ba tháng, ít nhiều cũng bị nhiễm phần nào tính nết của nhau, huống hồ chi Boun Noppanut nhiễm Prem Warut vào trong máu. Cái thói nghịch ngợm này là học từ cậu, lém lỉnh qua mặt mọi người cũng là do cậu lây lan sang cho anh. Không biết nên bắt đền cậu dạy hư anh, hay là nên biết ơn cậu vì nhờ cậu anh mới có thể thành công trót lọt về với cậu như vậy nữa.

Boun ngồi trên chuyến bay thứ hai trong cùng một ngày, tâm trạng cũng khác hẳn. Cứ mãi nghĩ ngợi rồi cười thầm suốt buổi.

Trốn đi gặp người yêu, mà cứ như sắp cưới đến nơi. Chuẩn bị rước thỏ về dinh.

Mặc dù chỉ mới không gặp nhau vỏn vẹn gần 12 tiếng đồng hồ, nhưng cách nhau vài tiếng đi máy bay thì riêng Boun đã thấy xa cả nghìn dặm, dài cả chục năm.

Từng chút từng chút một đều nghĩ đến Prem Warut.

Việc đầu tiên là làm sao để cho cậu hết dỗi đây.

Còn Prem Warut, mặc dù đã đói đến rã rời người nhưng vẫn không ăn được gì. Nhìn gì cũng chán, ráng ăn một chút cũng chẳng nuốt trôi.

Phải nói, Boun Noppanut là lý do đứng thứ hai khiến Prem suy sụp và xuống tinh thần nhiều đến vậy, chỉ sau mẹ cậu.

Cũng là bản thân cậu muốn buông bỏ, cũng là do cậu muốn giữ lấy. Tự dưng bây giờ Prem lại chợt nghĩ, phải chi lúc đó cậu một mực dứt khoát, bằng lòng chấp nhận rời khỏi Boun Noppanut ngay từ đầu thì chắc bây giờ cậu đã không ngồi đây, hay ít nhất, là không khổ tâm nhiều thế này.

Mà, có khổ tâm hay không, nhiều hay là ít, phải là do ở cậu có thực sự đặt Boun Noppanut trong lòng không.

Rõ ràng, ngay từ lần đầu gặp mặt, Boun đã hiên ngang chiếm trọn một vị trí đặc biệt trong lòng cậu. Vô ý vô tình, và cũng vô lý đến chính Prem cũng không hiểu được. Chỉ là luôn phải khiến người ta dè dặt, không dám ở lại, mà lại không nỡ phải rời đi.

(Bounprem Ver) Frist Love Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ