Chương 36

54 5 0
                                    


Buổi sớm mai, ánh nắng vàng bao phủ khắp không gian. Bên ngoài cửa sổ, cả thành phố tựa như mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Trên đường phố, xe cộ đã bắt đầu tấp nập.
Tiêu Chiến mặc đồ ngủ, túm tóc đứng trước tủ quần áo.

Hôm nay cậu nên mặc đồ gì?

Cậu rút một cái áo sơ mi lụa ngắn tay màu xanh nhạt và quần lửng màu gạo. Kể từ lúc đi làm, phong cách thời trang của cậu luôn đơn giản, phóng khoáng và chững chạc.
Tiêu Chiến cởi đồ ngủ. Vừa định thay bộ quần áo, cậu đột nhiên ngừng động tác. Ánh mắt cậu di chuyển đến một bên tủ quần áo, dừng lại ở nơi treo bộ quần áo màu sắc rực rỡ.
Một chút tâm tư ùa vào lòng. Tuy hơi ngại ngùng  nhưng Tiêu Chiến vẫn quả quyết lấy bộ quần áo đẹp nhất mặc lên người.
Đây là một bộ đồ tương đối. Chiếc áo phông  cổ tròn cùng quần lửng màu be.
Cái áo rộng rãi, nhưng cũng rất phóng khoáng, tôn đường nét cơ thể.
Điều Tiêu Chiến hài lòng nhất là màu sắc. Áo có màu xanh nhạt, khiến làn da của người mặc càng sáng hơn.
Cậu chải chuốt tóc một lúc. Sau đó, cậu bôi ít son dưỡng môi. Cuối cùng, cậu không đi giày da như ngày thường mà chọn đôi giày thể thao.

Lúc Tiêu Chiến xuống nhà, Vương Nhất Bác đang ngồi ở ghế sofa đọc báo. Anh rõ ràng còn trẻ tuổi nhưng có thói quen cứng nhắc như ông già.
Anh đọc rất chăm chú, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cậu. Tuy nhiên, Tiêu Chiến bất ngờ phát hiện, anh đã mua sẵn đồ ăn sáng, đặt trên bàn uống trà.
"Hôm nay anh dậy sớm thế?" Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác, cầm bát cháo và một tờ báo.
"Ừ." Vương Nhất Bác trả lời.

Trên thực tế, sáng nay anh dậy sớm là bởi vì tối qua anh ngủ không ngon. Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác rời mắt khỏi tờ báo, hướng về nguyên nhân gây ra "tội lỗi".
Tiêu Chiến đọc báo một lúc, đột nhiên có cảm giác bị ai đó "chiếu tướng".
Ánh mắt rất quen thuộc, cũng rất gần gũi. Khóe mắt cậu bắt gặp Vương Nhất Bác đang nhìn cậu chăm chú.
Hai má Tiêu Chiến nóng bừng. Hôm nay cậu trông rất được đó. Hiện tại, ánh mắt của Vương Nhất Bác dừng lại ở trên người cậu.
Tiêu Chiến giả bộ không thấy, tiếp tục ăn cháo.

Một lúc sau...
Sao anh vẫn còn nhìn? Mỗi tế bào trên người cậu như bị ngọn đèn pha cực mạnh chiếu vào, đến mức nóng ran."Em định đi thi cuộc thi sắc đẹp đấy à?" Giọng đàn ông trầm thấp cuối cùng cũng vang lên.
Tiêu Chiến đỏ mặt, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác. Anh tỉnh bơ như không, ánh mắt lãnh đạm, giống như lời nhận xét về ngoại hình của cậu là một chuyện hết sức bình thường.
"Anh nói hôm nay phải đi gặp người của cục cảnh sát còn gì?" Tiêu Chiến đáp: "Em muốn để lại ấn tượng tốt cho bọn họ ngay lần gặp đầu tiên."
Hôm qua Vương Nhất Bác nói cho cậu biết, Bộ công an bố trí một phòng nghiên cứu tội phạm cho anh ở thành phố này. Hôm nay anh phải đi gặp ngườu của cục cảnh sát bàn về chuyện đó.

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Vương Nhất Bác không phát biểu ý kiến. Vài giây sau, anh lại liếc cậu một cái: "Sao lần đầu tiên gặp tôi, em chẳng ăn mặc trang trọng gì cả? Lẽ nào em không cần để lại ấn tượng tốt cho tôi?"
Tiêu Chiến bất giác cười tủm tỉm: "Anh chẳng biết thưởng thức, tại sao em cần quan tâm đến ấn tượng của anh?"
Mắt Vương Nhất Bác tối lại.
Tiêu Chiến đứng dậy định đi rửa tay, chợt nghe giọng nói thản nhiên của anh từ phía sau truyền tới: "Tôi không biết ư? 110, 71, 95,9."
Tiêu Chiến ngẩn người, một hai giây sau mới có phản ứng, anh vừa nhắc đến số đo ba vòng.
Cậu liền quay người trừng mắt với Vương Nhất Bác: "Sao anh biết...Anh xem hồ sơ kiểm tra sức khỏe của em?"
Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên: "Tôi cần gì phải làm chuyện vô vị đó? Với năng lực tính toán của tôi, chỉ quan sát là ra hết." Lúc nói câu này, anh đảo mắt một lượt từ đầu đến chân Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến: "Anh đừng nhìn em nữa."
Muốn điều tra vụ án thuận lợi thì cần có danh phận. Hôm nay, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi xác nhận danh phận đó.

 [CHUYỂN VER]To be the apple of someone's eye  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ