"Máu tươi nóng hổi bắn lên ba thước, cuối cùng vẫn rơi xuống nơi dơ bẩn hỗn loạn, nhuốm bụi trần."
...
Nhạn Nam quan cách hoang mạc Biên Châu khoảng bảy trăm dặm, phóng tầm mắt ra ngoài chỉ thấy một mảnh hoang vu thưa thớt, cát bụt đầy trời, mê man đến nỗi người đi đường cũng không mở mắt ra nổi.
Mao Dụ Tài dẫn theo tám trăm binh mã, ngựa không ngừng vó hai ngày một đêm, trực tiếp tìm đến một gian dịch quán trên ngọn núi phía Đông Nhạn Nam quan.
Nơi phụ cận ít người sinh sống, cũng không có thôn xóm. Dịch quán này là do nha phủ xây dựng, thường ngày chỉ dùng để đón tiếp những quan chức đi đường, không người dừng chân nghỉ trọ.
Thám tử được truyền lệnh đã lên ngựa đi tìm hiểu trước, trong dịch quán, trừ đội nhân mã hộ tống Liễu Hữu đến Biên Châu cũng chỉ còn dư lại mấy tên tạp dịch.
Ngũ Tu Hiền cho ông ta những tám phần mười nhân mã, mỗi người đều là tinh nhuệ, nếu như chỉ công lên dịch quán, vậy thì dễ như ăn cháo.
Mao Dụ Tài sốt ruột cứu giá, không kịp dừng chân nơi cát bụi mà sắp xếp điều tra rõ ràng để mai phục đã hạ lệnh vây chặn dịch quán này đến mức nước chảy cũng không lọt.
Ông ta dẫn vài tên tinh nhuệ đá cửa vọt vào, áp giải nhân mã bên trong dịch quán, giết đến trở tay không kịp.
Liễu Hữu cũng bị giữ lại, đột nhiên bị đè mạnh cằm xuống bàn trà, âm thầm giãy giụa hai lần, thấy Mao Dụ Tài nhanh chân tiến vào bèn vội hô lên nghênh đón: "Tướng quân, tướng quân! Tại hạ là Liễu Hữu!"
Mao Dụ Tài nắm trường kiếm, nghe tiếng đến gần, đánh giá quan phục Khải triều từ trên xuống dưới, ra lệnh cho tướng sĩ mở trói cho y trước, nhíu mày coi thường: "Ngươi chính là thiếu niên chim sáo đá kia?"
Liễu Hữu thoáng chỉnh lý lại áo quần một chút, mi tâm rũ xuống, cười cười chắp tay nói: "Tại hạ cung kính Mao tướng quân đã lâu..."
"Hoàng tôn ở đâu?" Mao Dụ Tài lạnh lùng ngắt lời y.
Họ Lưu ở Lũng Nam đã bị giết sạch cả rồi, giữa đất Tam Quận cũng không còn chỗ cho họ Lưu đặt chân, huống hồ Liễu Hữu này chỉ là con nuôi, không có tư cách ghi tên tuổi vào gia phả, lại còn làm quan dưới trướng Yến Hồng, trái phải không người tiếp đãi.
Liễu Hữu lặng lẽ cười, phảng phất như đang nghĩ xem nói thế nào cho có thể diện.
Mao Dụ Tài không chờ được, hung ác lườm y một cái, nâng kiếm đập lên bàn: "Nếu hoàng tôn và Thái tử phi có nửa điểm không ổn, cẩn thận cái mạng ngươi!"
"Tướng quân nói phải, tại hạ ắt sẽ dùng toàn bộ tính mạng mà bảo vệ hoàng tự và Thái tử phi, mấy ngày nay nào dám lười biếng nửa phần."
Liễu Hữu chắp tay cung kính: "Tướng quân, chỉ là tại hạ nhiều lời thêm một câu, xin hỏi Ngũ lão có đến không?"
Mao Dụ Tài ôm kiếm trước ngực, thoáng hạ thấp tư thái, nghiêng người nhìn y rồi nói: "Ta chính là người phụng mệnh Ngũ lão đến đây, chuyến này phải đưa hoàng tự và Thái tử phi bình an trở về Tam Quận. Nhạn Nam quan này tuy là nơi rách nát không người thăm hỏi, một nhóm binh mã cũng dễ dàng khiến người ta chú ý, chỉ cần đi nhanh về nhanh, sau khi đảm bảo hoàng tự không lo, trước hừng đông phải khởi hành về phía Nam ngay!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Hoàn] Công Ngọc
RomanceTác giả: Tiêu Hàn Thành. Nguồn: Kho tàng đam mỹ. Thể loại: Đam mỹ, Cường cường, Cung đình hầu tước, Thiên chi kiêu tử, Cổ trang. CP: Ngụy Dịch x Lâm Kinh Phác. Tình trạng bản gốc: Hoàn 129 chương. Tình trạng bản edit: Hoàn thành. (15/12/2023 - 12/01...