Cánh cửa lớn “rầm” một tiếng đóng lại, Lee Sanghyeok ló đầu ra từ trong phòng ngủ, “Bà lòng dạ hiểm độc đi rồi hả?”
Jeong Jihoon đứng ở cửa, tầm mắt di chuyển về phía Lee Sanghyeok, “Ừ, đi rồi.”
Anh dựa vào vách tường lạnh lẽo, nhớ lại vẻ mặt ban nãy của Yoo Kyung-mi, trong lòng anh lại không thoải mái chút nào.
Vẫn còn chưa đủ.
Anh muốn người dính máu tươi, cũng phải dùng máu tươi để trả lại.
Lee Sanghyeok chú ý tới sắc mặt của Jeong Jihoon, im lặng không nói gì, cho tới khi điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở đặc biệt, cậu mới lên tiếng, “Jeong Jihoon, điện thoại.”
Jeong Jihoon chống lưng, đi qua cầm di động lên, mở ra.
Bởi vì anh mở loa ngoài, trong phòng nhanh chóng vang lên giọng nói của Yoo Kyung-mi.
“Cậu đưa ra chủ ý gì vậy? Hả? Tôi đã chịu đủ cái dáng vẻ kiêu ngạo của thằng tạp chủng kia rồi! Nó sẽ không giúp tôi đâu, bây giờ tôi phải làm sao? Bây giờ tôi phải làm sao!”
Hai câu cuối cùng, gần như có thể xứng với câu bệnh tâm thần.
Lee Sanghyeok không nhịn được nghĩ, tâm lý Yoo Kyung-mi hoặc là tâm thần chắc chắn có chút không bình thường.
Mỗi lần nghe thấy giọng nói của bà ta, trong lòng Lee Sanghyeok đều sợ hãi hoảng hốt.
Ngay sau đó, một giọng nam vang lên, “Chị, chị thực sự khẳng định Iris đã mang thai sao? Chị đã hỏi anh rể chưa?”
Rất nhanh, người này lại nói, “Em sai rồi, chuyện này thực sự không thể mở miệng hỏi được. Nhưng mà, theo em, ả Iris này là một người mẫu non nớt, thủ đoạn có thể lợi hại tới thế sao? Những người phụ nữ mà anh rể từng qua lại, đa phần đều đã đi rồi!”
“Cậu không hiểu!” Yoo Kyung-mi hô hấp không ổn định, kích động nói, “Những người phụ nữ kia, đều không thể ở trong tim Jeong Taeyang, nhưng có một người có thể!”
“Ai vậy?”
Người đàn ông kia dừng lại một lúc, chần chừ hai giây, “Chị, chị đang nói, người phụ nữ họ Wang kia? Không phải cô ta đã chết lâu rồi sao, có lẽ chẳng còn dư lại chút tro bụi.”
Người kia lại nói, “Chị, chị có cần lặng lẽ tìm bác sĩ kiểm tra một chút không? Cả ngày chị đều cảm thấy người phụ nữ kia sẽ hóa thành ma tới tìm mình, tự mình dọa mình không nhẹ, chưa biết chừng uống chút thuốc là ổn thôi.”
“Chú không hiểu!”
Nghe thấy giọng của Yoo Kyung-mi, Lee Sanghyeok cau mày. Cậu đoán, tâm lý của Yoo Kyung-mi vốn đã vô cùng yếu ớt, hôm nay tới chỗ Jeong Jihoon, có thể nói là lại bị đả kích, trạng thái tinh thần chắc chắn sẽ không quá tốt.
Lee Sanghyeok luôn cảm thấy, bà ta sẽ nói ra điều gì đó.
“Nốt ruồi ấy, nốt ruồi ấy của Iris, giống y hệt như Wang Yerin năm ấy! Chắc chắn là cô ta quay lại báo thù tôi, chắc chắn là….cô ta sẽ giết tôi, nhất định sẽ giết tôi….”
“Chị, ban ngày ban mặt, chị nói chuyện ma cái gì? Chỉ tự mình dọa mình thôi, không phải năm đó chị đã cho một mồi lửa đốt cháy mọi việc sao, người đã thành tro rồi, lẽ nào còn có thể trở về tìm chị?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Choker | Cắn lên đầu ngón tay anh |
FanfictionTruyện chuyển ver Tác giả gốc: Tô Cảnh Nhàn Chuyển ngữ: Cát Cánh https://jiegeng1210.wordpress.com/ "Chỉ trong trái tim vấy bẩn của anh còn che chở một góc nhỏ không nhiễm một hạt bụi. Nơi đó đặt Sanghyeokie của anh."