Chương 52.2

477 45 10
                                    

Đôi mắt vốn điềm tĩnh giờ đã nhuốm một màu lạnh giá. Vị vua sư tử sẵn sàng liều mạng săn lùng và tấn công con mồi một cách nhanh chóng, chính xác.

Lục Minh Phong xuống xe, không bao lâu đã thấy được bóng dáng của Trần Cường. Hắn chạy nhanh về phía trước. Bộ âu phục cũng không thể ngăn cản được hành động của hắn. Hắn sinh ra đã được học võ nên có thể lực cực kỳ tốt.

Khi Trần Cường thấy Lục Minh Phong đang chạy về phía mình thì mở to mắt kinh hoàng, vội chạy theo hướng ngược lại, đến nỗi mất một chiếc giày.

Hắn không có thời gian quan tâm điều đó, Trần Cường sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Trần Cường cảm thấy lưng mình đau dữ dội. Hai chân hắn như bị trói chặt không thể cử động. Hắn ngã khụy xuống đất, cả cái cổ bị bóp chặt trong lòng bàn tay.

Hắn ta ngã mạnh xuống đất, máu mũi chảy dòng dòng, sợ hãi bịt tai lại, không ngừng cầu xin sự thương xót: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi sẽ sớm trả số tiền tôi nợ các người! Tôi sẽ sớm có tiền, Đừng chặt chân tôi, đừng chặt chân tôi!

"Trần Cường, là tôi."

Giọng nói lạnh lùng, trịch thượng của Lục Minh Phong vang lên trên đầu hắn.

Trần Cường trợn mắt há mồm, cả máu và nước mũi không ngừng chảy, trông cực kỳ buồn cười.

Cùng lúc đó, Lục Bá Đình với Hoắc Nam Diên cùng dàn vệ sĩ chạy tới.

"Mày, mày không tới đây để đòi nợ..." Trần Cường sợ hãi lau mồ hôi. Hắn nghĩ là bọn côn đồ lại đến đòi nợ, khiến hắn sợ chết khiếp.

Lục Minh Phong giao Trần Cường cho vệ sĩ, người này đã khuất phục được Trần Cường hai ba lần. Trần Cường kinh hãi ngẩng đầu nhìn hai vệ sĩ cường tráng bên cạnh, sau đó lại nhìn ba người ăn mặc sang trọng trước mặt.

Trần Cường chợt nhớ ra: "Là các người! Lục gia! Là các người!" Hắn vừa nói vừa giãy giụa, đôi mắt lồi ra đỏ ngầu. Hắn nhe hàm răng vàng khè cười nói, "Tôi nhớ rồi... Căn biệt thự, Căn biệt thự khổng lồ đó trị giá mấy trăm triệu? Các người giàu như vậy, hay cho tao mấy chục triệu đi."

Hoắc Nam Diên chậm rãi đi đến trước mặt Trần Cường, mở lòng bàn tay để lộ chiếc khóa vàng trước mắt Trần Cường. Hai mắt hắn mở to, khóe mắt như muốn nứt ra, tức giận trừng mắt: “Mẹ kiếp. Đây là đồ của tao! Chúng mày vẫn trộm đồ của tao!"

Hoắc Nam Uyên lấy lại chiếc khóa vàng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Thứ này ông lấy ở đâu?"

Trần Cường nghiến răng nghiến lợi. Thấy hắn không nói gì, Hoắc Nam Uyên cười lạnh: "Không nói? Được rồi, nếu ông không nói, tôi sẽ giao ông cho Trần tiên sinh ở Nam Thành. Ông biết không, họ là băng đảng khét tiếng ở Nam thành. Nếu ông không trả nợ, tôi tin họ sẽ rất sẵn lòng 'chăm sóc' cho ông."

“Chưa kể khuôn mặt này, đôi mắt này có thể thoát khỏi tay bọn họ hay không? bọn họ chắc sẽ rất thích da và tay chân của ông.”

Trần Cường càng nghe càng kinh hãi. Hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc sườn xám trước mặt đang nhìn ông bằng đôi mắt sắc bén. Ông không khỏi rùng mình, toàn thân run rẩy.

[Edit/ĐM] Bạch nguyệt quang và thế thân HE rồi!Where stories live. Discover now