Khánh Thù rơi vào trạng thái run rẩy, trán ướt đẫm mồ hôi, từng hồi tái tim nhưng đứng mãi nhìn kẻ đang hấp hối dưới nền đất. Cậu bị hơi thở gào đó làm sợ đến tê tái cả người, cậu cảm nhận rõ lòng ngực mình như đang bị nướng chính, nhở cái kẻ đó do kiệt sức mà chết thì phải làm sao đây?.
Khánh Thù vội ngồi ngay người xuống tay cố vút tóc cho qua nỗi lo lắng, cố chấp nhận đưa tay xuống chạm nhẹ vào cánh tay của hắn, thấy không chút động tỉnh cậu liền cố sức lôi lấy người đó ngồi dậy. Tay vừa chóng vừa cố ý kề sát cánh tay kia qua người mình đứng dậy chậm chạp nhích chân. Cả người cậu bị lem máu từ bên kẻ đó, hơi thở cậu còn dồn dập hơn là một kẻ bị thương, vào lúc này Khánh Thù mới chính là kẻ đang hấp hối.
Kẻ đó gượng đau bằng hơi thở dài hơn, cố chau mày bước theo Khánh Thù cú có cú không đến đựơc cửa rồi một bên dựa vào cậu, một bên dựa vào vách tường có thế bước đến giường. Hắn ta do đau đớn và ngã quỵ vào thành giường, tay ôm lấy vết thương ngay tay cố che đậy. Gương mặt hắn nhăn nheo nhít lại, hắn nghiến găng thở mạnh, tiếng rên vì đau cứ thế bị kiềm hãm. Người hắn trông đầy sự nhơ nhớt bởi sự đau đớn của vết thương, của vết máu, và bởi hắn đã có sẵn với ấn tượng Khánh Thù.
Giọng Khánh Thù vừa hoảng vừa lo lắng, cậu cố ý gỡ lớp áo sơ mi bên ngoài để chăm sóc vết thương. Tay cậu cũng run lên từng hôi khi chạm vào vệt máu, cậu làm nhẹ, cậu nhủ với lòng là phải hết sức nhẹ nhàng, bị sâu đến thế nhất định đâu điến. Vừa kéo gỡ cậu vừa thở hắc vì nghẹn ở lòng ngực, cả người xanh xao đi một chút, đến hơi thở bất bình thường từ kẻ ấy cũng làm cậu thoát tim.
- Anh... phải đến bệnh viện. Các vết thương rất nặng.Hắn ta dù có đau đớn nhưng cũng gắng mở mắt nhìn cậu, xoay người để cố chứng tỏ bản thân không sao. Hắn khàn giọng nói rất khẽ nghe được chỉ toàn là hơi, đôi mày hắn cau lại gần đụng nhau, tay hắn ghị lấy manh gối trên giường. Mồ hồ hắn cứ ào đổ khắp các nơi, hơi thở hắn mạh hơn, ánh mắt hắn thì chẳng thay đổi vẫn một mực sắt lạnh.
- Tôi xin em. Đừng. Tôi không thể đến đó được đâu.Khánh Thù vừa sợ hắn vừa sợ những vết thương đầy máu trên cơ thể này nên chẳng dám chạm vào nữa, nhìn hắn chau mày tỏ ra ái nái vô cùng.
- Phải làm sao đây!, anh thế này đang chảy rất nhiều máu đó.- Tôi... tôi chỉ cần em giúp tôi chăm sóc vết thương và đừng cho ai biết tôi ở đây.
- Anh... anh...
- Tôi đau lắm, giúp tôi được không?.
Nghe thế Khánh Thù vội vã bỏ ngay chiếc áo đầy máu sang một bên, tay vội kéo mở tủ tìm kiếm bông băng. Cậu chạm nhẹ cũng làm tên đó thở phì nói chi đến chăm sóc và sát trùng vết thương. Mồ hôi hắn do đâu mà rã trên cả lưng, nhưng mồ hôi trên cơ thể cậu đã thấm đẫm toàn thân cũng chỉ vì sợ.
Vừa chăm sóc cậu vừa nghĩ thầm về tình huống quái dị này. Cậu cũng sẽ phải tự tay chăm sóc giúp vết thương cho tên sát thủ này không?. Hắn cố tình đến tìm cậu hay sao?, hay là do lâu quá nên hắn chẳng còn chút nào về cậu. Không!, lúc này cậu run và lo lắm nên chẳng thể nghĩ ra một cái đáp án cho hợp tình hợp lí, cậu nghĩ vu vơ rồi nghĩ vu vơ.

BẠN ĐANG ĐỌC
FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyun
FanfictionTuấn Miên cắn vào bờ môi mộng dày bên dưới đỏ ẩm lên như muốn phung máu. Vừa cắn anh vừa mút chặt lấy bờ môi đó vừa rên rỉ nhẹ làng hơi đầy khoái cảm của mình. Anh không sao kiềm được dục vọng của mình khi tận hưởng được cơ thể đó, nhưng cũng chỉ b...