Nỗi buâng khuâng trong lòng của anh được nhân đôi khi đêm dài xao xuyến khó thể nào chợp mắt được khi nhớ đến đôi môi đó. Không!, anh đã định là sẽ không làm cái chuyện xấu xa như thế, anh làm sao thế này? bản thân anh làm sao thế này. Anh hôm nay lạ lắm đó, chính Tuấn Miên còn không biết mình đã suy nghĩ và trở thành như thế từ khi nào?. Anh động lòng chăng?, anh động lòng với cái người đó rồi nên mới dễ dàng ở lại?, anh không làm điều ấp ủ trong lòng nữa sao?, anh chỉ cần lấy cái cớ đó là có thể trốn khỏi việc mình phải tiếp tục giết người sao?.
Tỉnh đi Tuấn Miên, đó là cảm giác nhất thời thôi mà. Con người đó xinh, tính nết thì hết sức ân cần chu đáo anh cảm nắng là điều đương nhiên rồi, thằng đàn ông nào mà không xiu vẹo trước cái nét đáng yêu đó. Nhưng mà cũng phải biết tránh nó mà tiếp tục công việc của mình chứ?, còn rất nhiều người anh cần phải giết mà, họ đã tàn nhẫn với gia đình anh thì chẳng lẻ lại được sống trong an bình hay sao?.
Anh phải trả thù chứ?, chính những cái tên đáng ghét như thế đã biến anh thành một người tác tệ và đồi bại. Anh giết họ cũng vì nỗi khổ ở trong lòng, nhưng Tuấn Miên chẳng hề nghĩ theo hướng đó, anh cũng chưa hề nghĩ là vì cái người đó mà anh có ý định bỏ cái việc quan trọng này. Chỉ là cũng một suy nghĩ nhưng đối với anh là tiếc nuối, giá như anh không ra tay tàn sát để trả thù, anh không xấu xa như thế!, thì anh... anh đã nghĩ mình phải theo đuổi cái mà làm lòng anh xao xuyến đó thôi.
Nỗi khổ trong lòng anh không bao giờ được giải toả, nhưng biết không? khi anh gặp con người đó thì mọi chuyện dần như thay đổi. Khánh Thù không tài giỏi đến mức xoá bỏ sự cuồng dại trong người anh, mà cậu chỉ là đem hơi ấm của mình, dùng sự gần gũi và trong sáng của mình đến cạnh anh mà thôi. Con gười đó quả thật không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu đâu mà thật sự tâm hồn cũng rất trong trẻo.
Anh nếu mà thích cái người đó thật sự thì là rắc rối vô cùng, đó là sự ngang trái. Anh biết hết mọi chuyện, anh cũng mường tượng ra lúc mà anh say đắm con người đó thậm chí là chặt không đứt thì chuyện đau lòng cũng sẽ vội đến thôi. Đơn giản, anh là một kẻ máu lạnh giết người... Nhưng anh cũng chỉ muốn mình trở nên bình thường để có thể tiến xa hơn là thích cậu.
Nhưng mà Tuấn Miên, anh có điều không biết về mình rồi. Anh thấu nghĩ mình mạnh mẽ từ da thịt lẫn trong lòng, anh tuy là chưa say đắm lắm với thứ tình cảm bộc nảy trog người nên anh có sao thì cũng thể vùng vẩy bỏ nó. Nhưng anh đâu biết, anh ngấm rồi, nó ngấm vào trong con tim anh mỗi ngày một ít rồi, anh chính vì yếu đuối vì nó làm cho ngờ nghệch nên mới mĩm cười chấp nhận ở lại đây.
Nên nhớ anh không phải là kẻ xấu xa trong mắt cậu, càng không phải là một tên độc ác và đê hèn. Nhất định dù anh có muốn hay là không, trong lòng anh có cồn cào vì không thể kiềm chế đi nữa! thì Tuấn Miên nhất định không được chạm vào người đó. Anh sẽ vô tình làm tổn thương lấy cái thứ đẹp đẽ đấy, như thế chẳng khác nào tự lấy dao đâm thẳng vào lòng ngực mình. Anh cũng không được thích cái người đó, anh cũng không có quyền thích cái người đó. À phải rồi, chắc là do cậu dễ gần, cậu đáng yêu nên anh mới có cảm giâc ngộ nhận như thế thôi. Giữa anh và cậu chỉ là quan hệ xa lạ, có chăng là được cậu nâng lên mức bạn bè, không hơn không kém, không thêm bớt một chút yếu mềm nào cả. Tình cảm nhất định không phải dành cho người như anh, Tuấn Miên à.
BẠN ĐANG ĐỌC
FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyun
FanficTuấn Miên cắn vào bờ môi mộng dày bên dưới đỏ ẩm lên như muốn phung máu. Vừa cắn anh vừa mút chặt lấy bờ môi đó vừa rên rỉ nhẹ làng hơi đầy khoái cảm của mình. Anh không sao kiềm được dục vọng của mình khi tận hưởng được cơ thể đó, nhưng cũng chỉ b...