Phần 15.

167 16 4
                                    

Tuấn Miên lúc này, từ lúc anh cảm nhận được trái tim mình nhộn nhịp thì đầu óc đã phai hẳn chuyển mình phải giết người. Thậm chí anh còn không nhớ hoặc có ấn tượng về anh là một kẻ xấu xa giết người. Đôi lúc cũng tự biết mình là đừng quá trông mong vào tình cảm đó, tình cảm đó nhất định không không được phát triển thêm. Nhưng có lẻ anh không làm theo lí trí mình được, vì trái tim anh từng nhịp quá lớn thổn thức về cái ngườ đó. Tuấn Miên đôi lần cũng muốn nói thẳng lòng mình ra dù kết quả ra sao cũng được, nhưng rồi anh cũng sợ sẽ có chút xa cách với cái người đó.

Chưa bao giờ trong lòng anh lại bộc trực yêu một người mà nhiều đến thế. Tình cảm đó nhiều đến nỗi anh cũng không đủ dũng cảm để mà nói ra. Khánh Thù trông rất dễ thương, nếu được ơn trời mà có được người yêu như cậu. Không! người yêu chính là cậu mà được anh ôm trong cái thời tiết lạnh thế này thì tuyệt vời biết bao.

Khánh Thù nhìn anh rồi mĩm cười lòng anh cũng vui, cậu đối với anh quan tâm một chút thì tim anh cũng ấm. Lúc nào anh cũng nghĩ, nhiều mà còn khờ ra. Phải chi anh bị thương, anh bị thương một vết nhỏ thôi thì sẽ lại được người đó quan tâm hỏi han, rồi đùng đôi tay mềm mại của mình chăm sóc cho anh. Anh thích lắm, người yêu trong lòng đảm đang và ân cần như thế bao nhiêu tình cảm nữa anh cũng cho.

Khánh Thù thích đàn ông đảm đang vừa giỏi việc bếp núc thế nên anh xem chuyện mỗi ngày học nấu ăn cũng quan trọng như trong một kì thi nào vậy. Nhất định không bao lâu nữa anh sẽ nấu một món ăn mà cậu thích. Để làm gì?, anh không biết, mục đích vốn dĩ của anh chỉ để cái người đó vui thôi. Thích anh cũng được, có tình cảm với anh cũng được, nhưng Khánh Thù à có phải là nên cho anh cơ hội được không?.

Tuấn Miên giả vờ làm cái người giúp việc lúc nào cũng bên cậu lâu rồi. Anh cũng không thể nhớ cái ngày mà tự dưng xuôi khiến anh đến đến bên cậu. Buồn cười nhỉ, buồn cười lắm, không tin nỗi đâu. Có lẽ vì cái lúc anh chỉ nhìn cậu rồi tha cho cậu đi bởi lần đầu, lúc đó Tuấn Miên biết cái người này là yêu thương của anh, anh một chút cũng không nên làm hại.

Hôm nay cũng là một ngày dần về đêm Khánh Thù và anh cùng đi ra ngoài nhưng lâu rồi thì lại khác, khác hẳn về mọi phương diện. Anh chẳng sợ gì nữa, hôm nay được phép nắm tay của Khánh Thù như quen thuộc và trở thành thường lệ. Mấy ngón tay của anh cứ nhút nhút cố bám chắt vào từng kẽ tay, nếu thấy tay hơi lạnh đơ một chút thì tay anh lại siết nhẹ rồi xoa xoa lấy bằng khớp của mình. Anh cố tình nâng niu cái bàn tay quá đỗi mềm mại đó, bàn tay cũng làm anh thích, kể cả chuyện anh quí trọng nó cũng xuất phát từ trái tim của anh.

Anh Tuấn Miên có phải là rất tốt với cậu hay không?, anh bắt đầu lúc nào mà luôn dành sự nhỏ nhẹ và ưu tiên cho cậu. Từ lúc cậu bắt gặp anh, từ cái lúc đầu và cũng là lúc kẻ này đem long yêu cậu. Hôm nay trời lạnh quá nhỉ, nhưng Khánh Thù lại được kẻ đó lo lắng mà dồn hết áo cho rồi. Tuấn Miên chỉ cần nghe thấy tiếng thở dài do lạnh, hay chỉ là một cái nhăn do cơn gió trời thôi thì nhất định sẽ quay trở về nhà.

Chuyện đi dạo vòng quanh công viên là do cậu đề xuất, anh đồng ý vì chỉ có việc này anh mới có cơ hội gần cạu thôi, ở nhà đôi khi anh muốn gặp lắm nhưng chẳng biết lấy cái lí do gì. Có phải là mắt anh đang nhìn lấy cậu không?, à không! là do Khánh Thù đã nhìn chầm anh trước. Cậu ngờ nghệch nhìn anh từng hơi đến ra khói thổi miếng bánh khoai mì trên tay. Chỉ có ăn thôi mà sao Tuấn Miên lại phải chăm sóc cho cái người này tận tình vậy.

FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyunNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ