Phần 34.

118 11 15
                                    

Cái cảnh tượng tưởng như là nóng bỏng khi hai cơ thể va chạm nồng cháy bên nhau đó lại như một viên đạn xuyên thẳng qua tim Khánh Thù làm nó tan nát. Cậu điến người vì đau rồi chợt quỵ xuống đất khi bao hình ảnh Tuấn Miên ôm ấp người phụ nữ đó lại hiền về trong trí nhớ của cậu.

Cõi lòng cậu nứt nẽ rồi tan nát khi tất cả yêu thương, niềm tin về anh chợt bay theo mây khói. Cậu bắt đầu cảm nhận sự đau đớn của chính tình cảm mình đã trao anh đang gây ra. Chính cậu cũng đơ người hoá tượng đau đớn mà rời khỏi nơi đó, ngoài ra còn biết làm gì đâu!.

Từng giọt nước mắt cậu lặng lẽ rơi, chúng rơi lăng qua gò má ướt cả một gương mặt sáng lạng. Đôi mắt vốn trong trẻo nay cũng ám một chút đau buồn của một cuộc tình có lẻ là tan vỡ. Lần đầu tiên Khánh Thù bật khóc, bật khóc mà không dám lớn tiếng và chẳng có anh, không có anh để mà lau đi nước mắt trên mắt cậu.

Suy nghĩ cậu dồn dập, từ hình ảnh lại hiện về trong đầu cậu, chúng cứ đua nhau mà xé nát cõi lòng của cái người yếu mềm này. Tuấn Miên, nếu thật sự thương cậu anh nhìn thấy cảnh tượng đáng thương này của Khánh Thù thì có lẻ sẽ đau lòng gấp bội.

Trông Khánh Thù tàn tạ và xám lạnh sau vài giờ cách đây còn vui tươi và hồn nhiên. Đó là sự thật, dù lòng cậu có mang nặng tình cảm mà bao che cho anh cũng chẳng thể biện minh được sự việc đó. Tuấn Miên, cái người cùng ân ái với người phụ nữ đó trong văn phòng là Tuấn Miên.

Cậu sợ lắm, đừng cho cậu biết việc gì đang xảy ra, cũng đừng cho cậu biết rằng Tuấn Miên đangg lừa dối cậu. Phải chi cậu không tuỳ tiện mà đến công ty anh, cậu cũng không nhìn vào lén lúc căn phòng đó. Thì có lẻ Tuấn Miên người cậu hết mực yêu thương, người cậu muốn trao cả đời mình để bên cạnh sẽ không có ngoại tình, sẽ chẳng hề lừa dối cậu dù là một chút.

Tuấn Miên bỗng hoá cuội trong lòng cậu, anh chẳng còn một chút tình yêu nào đối với cái người bé nhỏ này sao?. Thật là cậu bây giờ mới hiểu nỗi lo lắng từ Bạch Hiền, cậu ấy lo là đúng, vì cơn đau đớn do tình cảm gây ra Khánh Thù sắp chịu không nổi nữa rồi.

Từng hơi thở nghẹn ngào trong lòng ngực khó mà ép ra ngoài, đôi lúc cậu nấc mạnh lên chỉ với vài tiếng thúc thích nhỏ, thúc ép to lớn rồi lại to lớn như muốn đấm banh lòng ngực mỏng manh đó. Trong đầu cậu chỉ toàn là những điều tồi tệ, câu nói mà cậu không muốn thừa nhận, nó như là ác mộng dù có chết thì cậu vẫn không muốn câu nói đó.

Tuấn Miên thật ra tình cảm là không dành cho cậu, một chút cũng không có. Ai cũng bảo, mọi người đều bảo nếu đã yêu thật lòng thì chuyện ngoại tình lăng nhăn như thế nhất quyết không có. Tuấn Miên cái người tuyệt vời trong lòng cậu nhanh chóng tan biến, tan biến mất như một làn gió thoảng qua trong mây bay.

Nhưng mà cậu yêu anh lắm, cậu thương anh nhiều lắm thì phải làm sao đây?. Hay là cậu chia tay mà lặng lẽ rời xa, còn chuyện dành anh lại từ tay người phụ nữ ấy cậu chẳng đủ mạnh mẽ. Khá khen cho Khánh Thù, lúc nào cửa miệng khi nói về anh thì cũng bảo Tuấn Miên hết mực yêu mình.

Cửa phòng đã khép chặt vậy tại sao trong lòng cậu còn rất lạnh và rét thế này. Trái tim cậu tê tái từ khi nào, nó ngừng đập máu ngừng lưu thông, và Khánh Thù đã ngừng sống khi thấy được cảnh tượng đó. Chính anh đã giết chết trái tim non nớt của cậu ngay từ lúc này, cậu đang cứu nó, anh chính là kẻ xấu không biết chăm lo cho nơi mà mình được cơ, trái tim đó không phải trao cho anh rồi sao?.

FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyunNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ