Đêm dài gây cho ai đó điều hoang mang và càng chiềm sâu trong nỗi đau của bản thân. Chính vì cái suy nghĩ của anh mỗi ngày lại nhiều như từng nhát dao cứa mạnh vào tim, vết sau lại mạnh và dày hơn vết trước. Anh chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác tự tay lấy dao cào xé lấy trái tim mình, cảm giác của một thanhwf khờ.
Dẫu sao thì cuộc sống vẫn trãi dài vô tận, chỉ là khi anh xuất hiện vô tình là làm nó xấu đi một chút thôi. Anh không xuất hiện nữa tốt cho cậu, anh khôn gặp cậu nữa thì rất tốt cho anh. Anh chẳng cần phải ngày đêm vương vẫn hình ảnh của người đó nữa, càng không cố kiềm cập mình không phải làm những việc hồ đồ. Nhưng anh biết làm gì để xoa dịu nỗi nhớ trong lòng mình đây, cứ nghĩ một tên vốn cứng cõi và lạnh lùng như anh nay phải phờ phợt hứng chịu từng ngày chán chường mà nỗi nhớ mang lại...
Khi anh chưa xuất hiện mọi chuyện chả sao cả. Nhưng khi anh rời xa khỏi cậu thì một chút yêu mềm từ Khánh Thù cũng làm anh lo lắng và quặn cả tim. Rồi ai sẽ chăm sóc cậu đây, kêr cả ra đường mà nhỡ có bị người khác lấn ác cũng chẳng có ai mà bảo vệ. Không có anh cái người đó nhất định sẽ chịu thua thiệt về mọi thứ, nhưng mà!... Anh đi cũng giống như lúc anh đến thôi. Cậu vẫn có cuộc sống cậu không có anh mà.
Buổi sáng khi thức dậy Tuấn Miên chưa hề muốn ra khỏi cánh cửa đó. Vì cả đêm anh chưa bao giờ nhắm mắt và cũng chưa bao giờ để lòng mình thôi dằn vặt. Khi ra ngoài đó điều anh sợ không phải là nhìn thấy cậu, mà chính là việc cậu sẽ nhìn thấy anh. Anh Tuấn Miên cái người mà hôm qua rất hồ đồ lại làm cho cậu thêm phần lo âu kia nhất định gặp là phải rất khó chịu rồi...
Nhưng chính vì anh nhớ cái người đó lắm, nhớ đến muốn phát điên lên vì một đêm qua không gặp. Anh chỉ xin với lòng là một chút thôi, anh nhìn lấy cái người đó một chút thì anh, anh sẽ đi liền mà, sẽ không có gì đâu cậu cũng không phải vì anh mà ái ngại... Anh hôm nay không đi đến phòng để mà bế cậu ra, nên cái người đó cũng biết cầm lấy gậy tự đi ra ngoài...
Mở cửa chầm chậm cố không gây ra tiếng động Tuấn Miên ngóng ra bên ngoài thì hướng đầu tiên anh nhiền là về cái khung bếp. Cả căn bếp yêu thương của anh, nơi mà mỗi giờ mỗi phút anh lại yêu thương cái người đó hơn. Đúng như anh biết, Khánh Thù vẫn đang châm chú miệt mài với việc nấu ăn mà không biết từ đằng sau anh đang tiến lại gần.
Anh hôm nay cũng không gọi tên cậu rồi ngồi tịch xuống bàn chờ buổi ăn sáng như thường lệ nữa. Cũng không cần làm bất cứ một việc gì khác, anh tựa người vào mép tường rồi ánh mắt như in hằn một nỗi xót xa ngóng trông dáng người đó.
Trong lòng anh hiện tại hoàn toàn trống rỗng vì đang cố ép cái hình bóng đó ra ngoài. Thật sự anh không muốn như vầy đâu, một chút cũng không muốn, anh cũng chẳng muốn nhớ thương để làm chi cả mọi việc chỉ làm cho lòng thêm chua xót và đau đớn hơn thôi...
Chắc là quen hơi, quen cái không khi bỗng nhiên từ sau lưng có người nhìn mình rồi nên Khánh Thù dù không hay biết cũng chợt quay lưng về sau rồi nhìn ngó đâu. Đương nhiên là bắt gặp được anh rồi, đúng là linh cảm trong lòng cậu rất tốt nên có lần nào Tuấn Miên thầm lặng xát bên thì cậu cũng biết hết...
BẠN ĐANG ĐỌC
FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyun
FanficTuấn Miên cắn vào bờ môi mộng dày bên dưới đỏ ẩm lên như muốn phung máu. Vừa cắn anh vừa mút chặt lấy bờ môi đó vừa rên rỉ nhẹ làng hơi đầy khoái cảm của mình. Anh không sao kiềm được dục vọng của mình khi tận hưởng được cơ thể đó, nhưng cũng chỉ b...