Tuấn Miên mềm lòng mà nhìn lấy cái người đang rớt nước mắt ở dưới kia nhưng anh không trả lời. Anh cũng ái ngại mà không dám nhìn lấy cậu nữa, chỉ cần nhìn thì trong lòng anh lại xót xa chịu không được mà sẽ không giữ vững ý định cứng rắn ban đầu.
Nhưng thật là anh Tuấn Miên nghe thấy cái tiếng thúc thích bên dưới mà có thể chịu được không, anh mạnh mẽ đến đỗi có thể nhẫn tâm nhìn người đó ra thế kia không. Anh lại càng không nói, bước chân có vẻ vội vã hơn và không cuối xuống nhìn cậu.
Tuấn Miên xem ngoài tai tất cả mọi thứ, anh vội bước đến nhà rồi đưa tay mở cửa bước vào. Bất cẩn thì chính là cái người này đây, cả cửa cũng không chịu khoá bỏ đi như thế rỗi nhỡ có trộm vào nhà thì sao?.
Anh đi đến ghế sofa rồi đặt nhẹ cậu lên, anh không nói nhưng vẻ mặt có vẻ lo lắng hơn kho nhìn thấy khớp chân lấm lem bên ngoài xưng táy đỏ lên. Anh quị chân xuống tháo nhẹ lớp băng ra rồi chạy đi lấy nước đá để chườm.
Anh dùng tay mà nắng nhẹ vào bàn chân cậu, biết là đau lắm nhưng như thế này có lẽ không làm cho nó trở nên nặng. Nghe vài tiếng ho nơi lòng ngực nhỏ đó như muốn đập cho vớ cả bên trong, Tuấn Miên chưa bao giờ ánh mắt hết lo khi nhìn lấy người cậu. Rồi anh lại đứng lên tay ôm lấy bầu má nhỏ rồi quệt đi dòng nước mắt đó.
Anh ngậm ngùi không biết làm gì, giọng cũng chầm chậm mà ngập ngừng.
- Đừng khóc nữa...Khánh Thù vẫn nhìn anh da diết, cậu run bần bật vì khóc vì lạnh, hai tay cậu nắm chặt lấy nhau mà không dám buông, giọng cậu nghe run thấy rõ, rồi cứ thế mà rơi nước mắt.
- Anh Tuấn Miên à... Em sẽ trả lương cho anh đủ mà, em~~~ sau này đi làm cũng có tiền để thuê anh.
- Vấn đề không phải là đó đâu....
Có điều Tuấn Miên dù có thông minh cũng chẳng hề biết và hiểu lấy nó. Vì đâu dù bao nhiêu lần cậu luôn cố gắng mong muốn anh ở lại, càng lúc cậu lại càng muốn anh ở lại mãnh liệt hơn. Cái người đó không phải vô cớ mà đến tổn thương cả cơ thể chỉ với việc tìm kiếm anh đâu. Đơn giản, anh quạn trọng, anh đủ tư cách để đứng ở đâu đó trong lòng cậu, và dù có đánh đổi người đó vẫn cố níu áo anh rồi run run mà mong anh không đi nữa. Anh không thấy sao?...
- Vậy anh... Anh muốn gì?.
Tuấn Miên nhẹ giọng mà quị chân xuống đất để ngang với cậu, tay anh bất giác mà nắm lấy bàn tay nhỏ đang run của cậu mà siết chặt. Anh nhìn cái tha thiết với nỗi niềm trong lòng, anh đang nhẹ giọng mà vố lấy người anh thương.
- Tôi... vẫn sẽ phải có việc của tôi, tôi đâu thể suốt đời mà ở đây. Tôi sống cách em nửa trái đất, tôi còn vài người thân của tôi ở đó. Và sau này em sẽ thấy mình sai, sai khi phải thuê tôi... Những giọt nước mắt của em rơi cũng không hề đáng đâu!.À, thì ra khi Tuấn Miên nói là thương cậu và thừa nhận là mình có tình cảm thì cậu dẫu sao cũng chẳng có thật trong lòng anh. Thì ra bản thân cậu không đủ lớn, cũng chẳng đủ sức hút mà kéo anh ở lại bên mình, kể cả bây giờ cậu bảo là chấp nhận tình cảm của anh thì cái người này cũng sẽ bỏ cậu mà đi thôi. Anh không làm thuê cho cậu nữa, cậu sẽ chẳng có người làm tuyệt vời đó nữa!.... Và cũng không ai biết cậu có tình cảm một chút trong lòng với anh.

BẠN ĐANG ĐỌC
FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyun
FanficTuấn Miên cắn vào bờ môi mộng dày bên dưới đỏ ẩm lên như muốn phung máu. Vừa cắn anh vừa mút chặt lấy bờ môi đó vừa rên rỉ nhẹ làng hơi đầy khoái cảm của mình. Anh không sao kiềm được dục vọng của mình khi tận hưởng được cơ thể đó, nhưng cũng chỉ b...