Trong cái không gian như trăm phần dại đó thì Tuấn Miên hồ đồ đến mức cứ như muốn sấn đến để ôm lấy cậu dù là từ chối. Nụ hôn vừa khi ấy không phải là chính cậu hờ hợt nhưng đó là cảm xúc, cậu cũng đã có ý muốn tách nụ hôn đó ra rồi nhưng sao mãi không làm được.
Cơ thể cậu trở nên hừng hực nóng lên rồi không hiểu sao trong lòng thấp thỏm một nỗi ngại ngùng rất lớn. Khánh Thù biết mà, cậu từ lâu đã thấy được cái ánh mắt của anh là dành cho cậu, nhưng không ngờ. Cậu thật sự trong lòng không muốn, ngàn lần không muốn sự biến chuyển trong mối quan hệ ra như thế. Anh Tuấn Miên của cậu khi nào đâu rồi?, anh Tuấn Miên là có tình cảm với cậu hay sao?.
Chưa kể đến sau này khi vô tình mặt chạm mặt với anh, tuy là cậu không có gì! cậu vẫn thích quan hệ của hai như trước kia. Nhưng chắc là anh không có tình cảm với cậu đâu mà, chỉ là một phút hồ đồ không kiềm được cảm xúc đâu mà. Đối với Khánh Thù bây giờ đầy nỗi bộn bề, đôi mắt cậu nhăn nheo in hằn cái màu lo lắng tột độ...
Tuấn Miên thì khác, thật lòng anh chẳng mong việc mình phải cố vờ như chẳng có tình cảm nào trông thật là khó. Anh cũng chẳng thể làm cái việc tự giấu giếm tình cảm của mình được, lẻ nào anh tệ đến nỗi bản thân mình thích cậu cũng không thể nói ra sao?. Không phải, ý anh là chỉ muốn cái người đó biết lòng anh mà thôi, anh không dối cũng không phải tự tạo dựng một sự giả tạo, anh thích cậu là thật, anh có tình cảm với cậu rất nhiều.
Nhưng một phần trong lòng anh lại biến chuyển mạnh mẽ khác hẳn đi với việc anh đang làm. Anh nhìn thấy đôi mắt u ám đầy nét ái ngại đó nên trong anh mới có sự mâu thuẩn lớn. Anh cũng vì muốn cái người đó không lo lắng về nụ hôn đó, không lo lắng về bất kì điều gì anh làm, vì anh tuy là tàn tệ và xấu xa nhưng anh... anh do thích cậu nhiều quá nên mới sinh ra việc thiếu kiểm soát đến như thế.
Tuấn Miên tay vẫn còn nắm da diết bàn tay nhỏ của cậu, ngược lại Khánh Thù khó xử vô cùng, gương mặt ảm đạm nay nhăn nhít hẳn ra. Cậu lấy một tay cố đẩy tay anh ra nhưng run run, còn giọng thì ngập ngừng kỉ lắm mới dám nói thành lời để nghe rõ...
- Tuấn Miên.... Anh Tuấn Miên như thế.... Em không thích đâu mà!!!.
Câu vừa nói anh cảm nhận ngay nét lo ngại của cái người đó rồi dần thành tượng, anh chưng đôi mắt ngỡ ngàng ra nhìn cậu vì biết đã quá lố lăn. Anh buông ngay bàn tay đó ra một đứt lìa rồi âm âm đâu trong ánh mắt chất đầy một nỗi buồn vô hạn. Hạn lòng đen bỗng mù dần rồi ánh lên một chút của cái tuyệ vọng, anh buồn không vì chuyện từ chối, anh buồn vì đã lỡ làm cái người đó khó xử và không vui rồi. Thì ra anh Tuấn Miên như thế này đã sai rồi sao?, anh không được làm cái việc xấu xa này sao?... Giọng anh bất ngờ cũng mất lực, trông Tuấn Miên lúc lùi ngược về chuẩn tư thế ngồi dậy thật tệ mà, anh giống như kẻ đáng thương trong lúc đau lòng mà vẫn phải cố chịu vậy. Nhìn anh trong lúc ấy đến một chút tự tin cũng không có, vì suy nghĩ của anh đã tràn ngập khắp mọi thứ! việc anh đã cố làm lại là việc cực kì xấu xa... Tuấn Miên tự ti dần rồi cũng không dám nhìn cậu rõ nữa.
- Tôi... tôi xin lỗi...
- Đã muộn rồi....
- Phải!, muộn rồi... Tôi... sẽ về phòng...
BẠN ĐANG ĐỌC
FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyun
FanfictionTuấn Miên cắn vào bờ môi mộng dày bên dưới đỏ ẩm lên như muốn phung máu. Vừa cắn anh vừa mút chặt lấy bờ môi đó vừa rên rỉ nhẹ làng hơi đầy khoái cảm của mình. Anh không sao kiềm được dục vọng của mình khi tận hưởng được cơ thể đó, nhưng cũng chỉ b...