Buổi sáng cậu thức giấc thì đã không thấy anh, cái cảm giác trống vắng khi tĩnh dậy mà không ai ôm cậu vào lòng thật là lạnh lẽo. Cậu gần như muốn khóc vì không có anh, cậu quen được anh hôn và gọi dậy rồi, lại còn được bảo '"Thù Thù của tôi mau dậy đi'".
Là do trễ rồi, cậu biết anh muốn để cậu ngủ đủ giấc nên không dám đánh thức cậu dậy. Lần đầu tiên trong lòng cậu hằn lên một nỗi nhớ to lớn như thế, cậu nhớ anh da diết, cậu muốn gặp anh thiếu điều chỉ muốn gọi cho anh và bảo mau về với cậu. Nhưng mà như thế có làm quá hay không, được chiều chuộng nhiều chính cậu cũng thấy mình hư đi rồi.
Vậy mà đã quá trưa rồi cũng chẳng gọi cho người ta một tiếng, cậu thật là không giận hờn anh thì không được mà. Giờ này là phải biết cậu đã dậy từ lâu rồi chứ, hay là do chú tâm vào công việc quá nên chẳng thèm ngó ngàng gì đến cậu nữa. Không gọi, đã như thế thì tại sao cậu phải gọi cho anh trước chứ....
Mà thật không, rõ ràng là tay vẫn muốn bấm gọi anh nhưng lại dối lòng. Nhận đi, cậu thương anh nhớ anh rất nhiều vậy tại sao lại còn tỏ ra dối gian. Cậu không phải là trẻ con đến thế chứ?, đến trái tim mình yêu mà cũng bắt anh chủ động trước đấy?.
Nghĩ vội về việc hôm nay cậu cũng dự định trong lòng về chiều về khi anh tan sở. Không hẹn anh trước nhưng nếu cậu đến thẳng văn phòng anh bảo là muốn đi chơi thì cái người đó dám từ chối sao?. Phải đấy, đến vào lúc đó để xem anh làm gì mà không gọi cho cậu, làm cái cho Tuấn Miên bất ngờ mới được.
Cậu nghĩ đến anh nên cười rồi, không phải vì được đi chơi mà là vì sẽ được anh ôm vào lòng. Hôm nay cậu sẽ bắt anh cõng mình đi dạo ngoài phố đến tận đêm, lâu rồi cậu không có chơi trò bịch mắt điều khiển ấy.
Nghĩ thế nên đồng hồ vừa điểm chiều, trời cũng dần dần tắt nắng là Khánh Thù đã bước ra khỏi nhà để đi đến công ty anh. Đây là lần đầu tiên cậu tự mình bước đến chổ lạ mà hào hứng có lòng mong đợi đến vậy. Cậu nghĩ rằng khi mà đến văn phòng anh thì sẽ bất chấp mà ôm anh dù có máy quay hay có người... Mà chắc là phòng riêng nên cậu sẽ ôm thật chặt anh, và bắt anh ôm mình. Rồi cậu sẽ dùng lời lẻ ngon ngọt của mình, cậu hôm qua làm anh buồn, cậu lâu nay đã làm anh buồn, cậu không phải là ghét anh đâu, Tuấn Miên trong lòng cậu vẫn là tuyệt nhất ấy.
Khi tận chân bước vào cái công ty to lớn thì bấy giờ Khánh Thù mới ý thức được Tuấn Miên vốn tài giỏi và bản lĩnh bao nhiêu. Dù là công ty cốt không phải của anh nhưng với cái chức vị dám đốc mà điều hành cả tập thể lớn thế này thì không phải dễ đâu. Ya~~ cậu, cậu là vợ của dám đốc ấy, cậu cũng có cái uy ấy. Nghĩ thế nên cười thàm trong lòng, cơ mà anh muốn kết hôn cậu đã chấp nhận đâu, đến cái tên giám đốc giàu có xin kết hôn mà cũng chảnh nữa sao?.
Đến cũng đúng tầng, ngay cả trước phòng thì cậu chỉ muốn ào vào làm cái con người đó bất ngờ thôi. Nhưng mà khi nãy tiếp viên ở sảnh đã nói là anh đang bận nên không được vào cơ mà.
Khánh Thù ngồi ục ra ghế trước cửa phòng mà mắt láo lia nhìn xung quanh.- Sao chứ?, người yêu giám đốc cũng không được vào sao?...
Ngồi một lúc thì cậu nghe được tiếng nói từ phòng anh, nghe mỗi lúc lại lớn từ cái khe hở cửa. Thấy thế cậu tò mò nên bước chậm lại để nhìn vào đó. Là vì cái giọng của Tuấn Miên trong phòng đang quát nạt rất lớn, là lần đầu cậu nghe thấy cái giọng tức giận như thế ở anh. Anh đang tức tối vì chuyện gì thế, lo lắng mà cậu nép vào tường xem.

BẠN ĐANG ĐỌC
FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyun
FanfictionTuấn Miên cắn vào bờ môi mộng dày bên dưới đỏ ẩm lên như muốn phung máu. Vừa cắn anh vừa mút chặt lấy bờ môi đó vừa rên rỉ nhẹ làng hơi đầy khoái cảm của mình. Anh không sao kiềm được dục vọng của mình khi tận hưởng được cơ thể đó, nhưng cũng chỉ b...