Cái tiếng gõ cửa làm ai đó nao lòng như không muốn nghe nữa. Đã lâu lắm rồi có ai gõ cánh cửa này, vả lại tiếng gõ nhịp đều đặn cứ vang dần, chỉ có mỗi một người mới có cách gõ như thế. Dù đã dặn lòng thật kĩ nhưng người vẫn bước đến sát cửa, tay vẫn nắm khóa, mắt vẫn nhìn qua tấm kính nhỏ ra bên ngoài.
Khi nghe tiếng lục đục trên khoá như có người ở sát bên thì giọng người bên ngoài cất rõ lên như muốn cho cậu xiu lòng, cùng với tiếng gõ nhẹ nhưng nhanh cho thấy phần gấp rút.
- Tôi ở bên ngoài rất lạnh....Khánh Thù đứng nép vào cửa nghẹn ngào nhưng đưa tay lên lau nước mắt vội, hít hơi thật sâu, tay gắng gượng nắm chặt khoá không chịu nói cũng không mở khoá.
Đừng hỏi vì sao Tuấn Miên biết có sự xuất hiện của mình thì làm người đó đau lòng và khó xử cớ sao lại cứ bám theo và tìm cách vào trong đến gần cậu như lúc này. Vì trong lòng anh quyết là dành lại tình cảm dù có đã cạn nơi Khánh Thù, anh sẽ dai dẳn lì lợm vì tình yêu của mình. Không phải anh cố chấp hay ích kỉ, mà vì anh không yên tâm để người đó lại, anh cũng chẳng tin tưởng có ai sẽ làm cậu hạnh phúc hơn mình. Người đó đáng được yêu thì chỉ có anh mới đáp ứng, kẻ khác không bằng anh đâu, không thương cậu bằng anh đâu.
Thế nên anh lại áp sát gần vào cửa để đến gần với cậu, giọng bỗng dịu nhẹ hơn vô cùng, pha một chút yếu ớt và ngập ngừng để cậu cảm thấy anh đang bị lạnh.
- Bên ngoài này lạnh quá... Tôi... tôi...Khánh Thù bỗng nghẹn ngào giọng trở nên run rẩy lo lắng, tay bấu chặt lấy khoá gắng gượng mà xua đuổi dù đang đau lòng và khó xử.
- Anh... anh... đi đi. Em sẽ kêu bảo vệ ấy.- Em ghét tôi đến độ nở bỏ cho tôi ở ngoài trời lạnh sao. Tôi chẳng có nhà để về.
- Anh... anh là ma thì làm sao biết lạnh chứ?.
- Không. Tôi không chết đâu mà.
- Chả phải anh bị bọn người kia giết rồi sao?.
- Tôi vẫn còn tình yêu của mình. Tôi giết tất cả họ rồi. Chỉ còn mình em thôi.
- Anh... anh. Sẽ bị cảnh sát bắt cho xem.
- Em lo sợ nên mới xua đuổi tôi phải không?. Đừng lo, họ biết là tôi đi tìm tình yêu của mình nên không đến bắt tôi đâu.
- Anh... anh đi đi.
Để làm thêm phần nghiêm trọng Tuấn Miên bật ra vài tiếng ho lớn, giọng lại tha thiết yếu ớt hơn.
- Tôi lạnh quá, sao Hàn Quốc lại lạnh thế này chứ.Rồi đằng sau cánh cửa không còn tiếng nói nào nữa, bỗng vang lên cái tách tiếng khoá được mở nhưng cửa vẫn thế. Trong lòng anh có chút vui, nghĩ bản thân phải chủ động hơn nên đưa tay nắm mở khoá nhanh đẩy cửa bước vào trong.
Anh nhìn vội căn nhà quen thuộc bằng nụ cười trên môi, lòng sao thấy thoải mái và nhẹ nhõm vô cùng. Căn nhà vẫn thế, vẫn mang chút ấm áp miễn là có ai đó mang hình bóng ở trong nơi này. Nhưng không lâu thì anh lại đi nhanh đến cái người có vẻ hờ hợt và ngại ngùng như đang cắm cúi làm gì đó trên ghế tại phòng khách.
BẠN ĐANG ĐỌC
FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyun
FanfictionTuấn Miên cắn vào bờ môi mộng dày bên dưới đỏ ẩm lên như muốn phung máu. Vừa cắn anh vừa mút chặt lấy bờ môi đó vừa rên rỉ nhẹ làng hơi đầy khoái cảm của mình. Anh không sao kiềm được dục vọng của mình khi tận hưởng được cơ thể đó, nhưng cũng chỉ b...