Phần 26.

132 13 8
                                    

Mãi một chút cồn cào trong người cũng không sao mà giải quyết được nốt. Khánh Thù vẫn giương mắt chửng nhìn mọi thứ mặc dù đã bị ai đó ép vào khuôn ngực trần kia. Có phải vì hạnh phúc quá nên cái người này không thể đi vào giấc ngủ không?, yên tâm đi mà Tuấn Miên vẫn sẽ ở đây ôm vẫn thế này mãi thôi. Nhưng mà điều đáng quan tâm là trong lòng cậu bỗng thoáng qua một ý nghĩ nóng vội và cuồng dại mà không thể ngờ đến.

Bỗng ở đâu trong tâm hồn non nớt của cậu nghĩ ngợi xa xôi về việc giữa cậu và anh đã có một mối quan hệ. Cậu có thật là mang tình cảm và thương anh hay không?, sau này cậu cũng sẽ không bỏ đi ý định muốn anh làm chồng mình chứ?, cậu có thật sự muốn ai đó thật tuyệt vời làm chồng mình như anh hay không?.

Vì trong lòng cậu đầy mối lo ngại về việc xác thịt của cả hai. Không phải chuyện đó bây giờ là bình thường và chẳng có gì đáng nói nữa sao. Nhưng mà đối với cậu, so với một tâm hồn ngây thơ thì việc đó cứ như là đánh dấu một bước ngoặc lớn vậy vì chính cậu đã không còn sở hữu chính mình nữa.

Người ta nói làm cái việc đó thì chỉ sau khi kết hôn mới có thể đến với nhau. Nhưng tại sao cậu lại ngốc mà chấp nhận cái việc đó chứ?, có phải cậu khờ hay không?, cậu bị cái dục vọng sai khiến nên chẳng giữ cho mình. Nhưng mà tiếng lòng của Khánh Thù cũng rất xót, cậu cũng chưa hối hận vì tự do làm việc đó, cậu chỉ tiếc vì sao lúc ấy không bắt anh kết hôn với mình luôn. Vì chỉ sợ thôi, cái người yếu mềm nhút nhát hay suy đoán lung tung, cậu chỉ sợ người cậu thương bị ai đó cướp mất.

Tuấn Miên có ân cần có sâu sắc và tinh tế đến đâu thì cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được cái cảm giác mà Khánh Thù đang mang trong lòng. Anh đâu biết được cái cảm giác mà không yên vì lo âu và hồi hộp. Anh biết rằng khi chấp nhận mà níu kéo anh, mà yêu anh, Khánh Thù đã vượt qua vạn điều khó khăn rồi, điều cậu chưa bao giờ vượt qua đó chính là không thôi lo lắng về anh.

Hai người họ yêu nhau nhưng chẳng thể cảm nhận được tình cảm của nhau đặc biệt là Khánh Thù. Cậu chỉ biết anh có mang tình cảm đó nhưng lại không rõ nhiều hay ít. Cậu cũng không biết anh đặt tình cảm cố định ngay cậu là một quyết định không phải hồ đồ. Cậu không biết anh cần cậu, cần cái người đó gần bên để ở trong tim anh. Khánh Thù mãi cũng không biết mình là một thế giới to lớn với anh. Khánh Thù ngốc, không hiểu được lòng anh.

Tuấn Miên chợp mắt thì lại quan tâm lấy cái người mà mắt vẫn mở sừng sững chưa có dấu hiệu thôi. Một tay anh vút ve tấm lưng cậu còn một tay đưa qua đặt lên má xoa nhẹ, giọng thỏ thẻ.

- Sao lại khô ngủ. Có tôi khó chịu sao?.

- Không... Không phải.

- Chứ làm sao?, mai đi học rồi không được thức đêm nữa đâu.

- Em biết rồi.

- Có việc gì thì cứ nói với tôi. Không hài lòng về tôi sao?.

- Em không có.

- Ya~~~ Khánh Thù nói cho tôi
biết được không?.

Tay nhỏ của cậu cố níu chặt lấy cánh tay anh rồi bấu nhẹ vào đó. Cậu từ trong lòng ngực đó mà ngẩng đầu lên đưa cả đôi mắt tròn xoe có một chút buồn bã ra nhìn anh.

FanFic (SUD.O) I'M KILLER [EXO] SuD.o KyungMyunNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ