Chương 54: Hoa bỉ ngạn nở

13.1K 734 106
                                        

Hoa bỉ ngạn nở

Đợi đến khi hiệu lực của thuốc mất đi, Cảnh Thất tỉnh dậy từ cảnh mộng quái gở lạ lùng kia thì trời bên ngoài tối hẳn. Trong góc phòng chỉ thắp ngọn đèn ánh sáng mờ ảo, thiếu niên nâng quyển sách lặng lẽ ngồi nơi đó, giống như bất động lâu lắm rồi. Hơi thở của y vừa thay đổi là Ô Khê lập tức nhận ra ngay, liền ngẩng đầu nhìn y một thoáng, giọng nói: "Ngươi không cẩn thận hít phải ít thuốc mê. Ta cho ngươi uống thuốc giải rồi, giờ không thấy đau đầu nữa chứ?" Không biết có phải Cảnh Thất tưởng tượng ra không, y cứ thấy thái độ của Ô Khê hình như thay đổi ít nhiều, có chút xa cách không tự nhiên.

Cảnh Thất "ừm" một tiếng, đưa tay dụi mắt, chưa tỉnh táo hoàn toàn, chỉ thấy giấc ngủ này sâu hơn bất kỳ khi nào khác. Y nghe thấy trên đầu vang lên những tiếng "phịch phịch", bèn ngẩng lên thì thấy chồn tía bị trói gô thành khối, treo lơ lửng trên màn, con mắt tròn xoe mọng nước nhìn y mong ngóng, trông đến là đáng thương, tứ chi bị trói không ngừng giãy giụa.

Cảnh Thất không khỏi bật cười, vừa nhỏm người dậy, đỡ chồn tía xuống, nâng trên tay vửa hỏi: "Ngươi làm gì thế này?"

Ô Khê khẽ hừ một tiếng: "Gây họa thì phải phạt, nếu không phải do ngươi cưng chiều nó quá, thì đâu đến nỗi cứ sễnh tí ra là đi cắn người."

Giờ Cảnh Thất hoàn toàn tỉnh táo, cười đáp: "Ngươi nói gì thế, người nặng đến hơn trăm cân như ta lại đi tính toán so đo với con vật có hai ba lạng thịt thì còn ra cái gì."

Ô Khê thoáng khựng lại, nghe những lời ấy xong đột nhiên thấy trong lòng đến là khó chịu, bởi vì thái độ khi nói những lời qua quýt ấy rất giống thái độ y đối xử với bản thân mình, như thể đối diện với trẻ con, hết mức dung túng, nhưng lại là kiểu dung túng không hề để trong lòng - liền kiềm không được mà nói: "Ta... Hôm nay ta không nên để ngươi ở trong sân một mình, nên báo trước cho ngươi một tiếng..."

Cảnh Thất vừa xuống giường vừa thuận miệng đáp: "Là ta động chạm lung tung, liên quan gì đến ngươi đâu."

Y vươn vai một cái, cảm thấy tinh thần hăng hái hơn chút, ngủ giấc no nê, tâm trạng cũng tệ, liền bảo: "Muộn thế này rồi, không quấy rầy ngươi nữa. Ta về phủ đây."

Thấy y muốn rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà Ô Khê lại đứng bật dậy, gọi y trở lại: "Bắc Uyên..."

Cảnh Thất khựng lại, nhướng mày nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt thiếu niên kia có vài phần bối rối, bộ dạng muốn nói lại thôi hệt như người mới gây ra họa lại không dám nói ra vậy. Y bèn dừng bước, nhìn bằng ánh mắt có chút sâu xa. Ô Khê bị đường nhìn của y khiến lòng hoảng hốt. Hắn có thói quen đọc sách ban đêm, ánh đèn trong phòng ngủ leo lét âm u, chỉ vừa đủ miễn cưỡng nhìn vật, khiến đôi đồng tử thường ngày vốn ôn hòa đẹp mắt của Cảnh Thất trông có vẻ sâu thẳm khác thường. Đường nhìn của y chém tới, hệt như có hình hài, như thể nhìn thấu những lời giấu trong lòng, thế là vẻ hoảng hốt giả bộ nhiều cũng ít của Ô Khê lại chân thực một chút. Một lúc sau mới hơi cụp mắt xuống, nhìn y nữa, miễn cưỡng bình ổn lại tâm thần, nói: "Thứ thuốc ngươi hít phải ta còn chưa điều chế xong, ngươi trúng phải thuốc ấy hẳn đã mơ một giấc mơ, có điều ta vẫn chưa xác định được..."

Thất GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ