Chương 1: Buổi Sáng Đầu Tiên

25.5K 395 41
                                    

[Facebook: Tieu Christophe]

Mảnh rèm khẽ lay động, vài tia nắng rực rỡ xuyên qua căn phòng tân hôn, hắt lên hai cơ thể đang ôm ấp đầy mê đắm.

Bạch Lạc Nhân hôm nay tỉnh táo lạ thường, chớp chớp mi mắt ngước nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc vẫn đang say ngủ của Cố Hải. Mãi một lúc lâu sau, Bạch Lạc Nhân bất chợt mỉm cười gối đầu lên vai Cố Hải, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng trào một cảm xúc bất tận, thật muốn mãi tận hưởng khoảnh khắc vô thường này.

Quả là cảnh vật chiều lòng người, phòng ngủ hôm nay nhìn sao cũng thấy khác lạ, đến cả hít thở cũng có thể cảm nhận bầu không khí tươi mới ngập tràn, chính là một buổi sáng canh tân phơi phới.

Bạch Lạc Nhân lại ngắm nhìn người kia, bất giác mà suy tư - Vậy ra đây là buổi sáng đầu tiên chúng ta, là ngày đầu tiên tôi và cậu chính thức thuộc về nhau. Cố Hải của tôi, lão công của tôi! Con đường phía trước tôi không sợ gì nữa cả vì đã có cậu bên cạnh, dù có thế nào chúng ta cũng cùng nhau bước hết.

Bạch Lạc Nhân không khống chế, nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Hải. Đột nhiên khóe miệng Cố Hải nhếch lên, nở một nụ cười nham nhở.

"Sao cậu lâu thế? Tôi nãy giờ đợi đến cứng cả người." Cố Hải nói xong còn giả vờ vươn vai nhăn nhó

"Cậu đã sớm thức?" Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải.

"Đúng a, là cố ý đợi cậu, muốn xem biểu hiện đầu tiên của cậu sau khi chúng ta kết hôn là gì?" Cố Hải nói xong lại còn tỏ ra rất vừa lòng hả dạ.

"Được... để tôi cho cậu xem hành động đầu tiên của tôi...." Bạch Lạc Nhân vung tay vung chân. Cả hai lại một phen náo loạn gối chăn tứ tán.

"Bảo bối à, đã cưới nhau rồi mà còn ngại ngùng với chồng sao? Không phải lúc nãy nhìn ngắm chồng mê mệt, lại còn hôn chồng một cái sao?" Cố Hải trơ trẽn nói lời đường mật, vòng tay ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng, môi khẽ cạ cạ vào mũi vợ yêu.

Bạch Lạc Nhân tức giận đến nghẹn, thật không thể nói lại tên lẻo mép này. Cuối cùng cậu chỉ có thể cam chịu, cuộc sống vợ chồng không phải luôn êm ấm, cứ xem như đây là vấn đề nan giải mà mình cần phải vượt qua. Không phải chỉ cần nghe tai này trôi tuột sang tai kia là xong sao?

Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, trong lòng cảm thấy không ổn: "Nhân Tử, không phải giận chứ hả? Ngày tân hôn đầu tiên của chúng ta không được cãi nhau đâu đấy!"

Bạch Lạc Nhân vẫn yên lặng nằm quay lưng về phía hắn, nhìn ra cửa sổ kính sáng choang rực nắng, Cố Hải sốt ruột áp mặt lên má Bạch Lạc Nhân: "Thật ra tôi thức dậy trước cậu một lúc, nhìn cậu ngủ bên cạnh chính là cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cuối cùng thì tôi có thể đường đường chính chính mà ôm ấp cậu trong lòng, thẳng thắn tuyên cáo với hết thảy người trong thế gian cậu là của tôi."

Bạch Lạc Nhân không phải giận dỗi gì, chỉ là đang muốn ép Cố Hải phải nói ra điều mình muốn nghe. Lúc này mới quay lại nhìn Cố Hải.

"Cố Hải, tôi bây giờ vẫn còn chút hoang mang, cậu nói xem đây có phải là thật không? Tôi cứ nghĩ đến đoạn đường khó khăn chín năm qua, hạnh phúc hiện tại của chúng ta thật không dễ dàng có được. Cậu không phải lại đang dàn dựng một vở kịch để lừa tôi như lần trước chứ hả?"

Cố Hải đau lòng, muốn yêu thương Bạch Lạc Nhân thật nhiều: "Nhân tử... là thật... tất cả đều là thật... Sau này sẽ không bao giờ lừa gạt cậu nữa... Sẽ mãi yêu cậu, thương cậu thật nhiều." Cố Hải cố ý mỗi lần ngắt câu lại hôn Bạch Lạc Nhân, đầu tiên là hôn lên trán, mắt, tai, rồi lên má, lên cằm. Đến lời yêu thương cuối cùng, là một nụ hôn môi nồng cháy thật lâu.

"Cậu nói thật? Cậu sẽ không lừa tôi?" Bạch Lạc Nhân khó khăn mở miệng.

"Tôi thề!" Cố Hải vẫn say sưa hôn khắp người Bạch Lạc Nhân.

"Nếu cậu vi phạm thì thế nào?" Bạch Lạc Nhân đang từng bước bày binh bố trận.

"Thì... tùy cậu xử lý." Cố Hải lúc này đã tiến xuống vỗ về Tiểu Nhân tử.

Bạch Lạc Nhân trong lòng mở hội, cơ thể không còn gắt gao kiềm chế nữa bất giác mà phát ra tiếng rên rỉ.

Cố Hải chơi đùa với con trai một hồi, lại tiến lên phía trên liếm mút hai hồng điểm trên bộ ngực săn chắc của Bạch Lạc Nhân. Tay bên dưới vẫn nhiệt tình vuốt lên vuốt xuống.

Bạch Lạc Nhân nhớ đến chuyện gì đó, liền ngăn Cố Hải: "Không phải đêm qua đã hùng hục điên cuồng rồi sao? Sáng ra cậu lại lên cơn cái gì?"

"Tôi chính là chưa thỏa mãn." Cố Hải càu nhàu phản đối, "Đêm qua bọn người kia náo loạn đến quá nửa đêm, chúng ta cũng không còn bao nhiêu thời gian. Tôi vốn định thao cậu đến sáng nhưng tên nào đó mới vừa được thỏa mãn đã lăn quay ra ngủ?"

Bạch Lạc Nhân nhớ lại đêm động phòng hôm qua, thật khiến người ta vừa tức giận vừa buồn cười.

"Không thỏa mãn cũng phải chịu. Hôm nay còn phải qua nhà bố mẹ hai bên, chúng ta phải làm lễ dâng trà! Nhanh lên, trễ rồi!" Bạch Lạc Nhân kiên quyết. Cố Hải cũng không thể nói gì phản đối được, đành nhăn nhó đi theo Bạch Lạc Nhân vào phòng tắm.

Cố Hải đã chu đáo chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn, vốn định chờ Bạch Lạc Nhân dậy sẽ cùng ăn, kết quả nụ hôn đầu tiên và lén lút của vợ đã làm hắn quên hết thảy mọi sự, đến lúc cả hai cuống cuồng mặc quần áo xong thì cũng không còn thời gian để ăn.

Cố Hải một lần nữa cố thuyết phục: "Nhân Tử, cũng đã trót trễ rồi, chúng ta cứ ăn trước rồi đi."

Bạch Lạc Nhân luyến tiếc nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp: "Không được, là qua nhà cậu trước, không thể để ba mẹ đợi. Đi thôi!" Dứt lời kéo tay Cố Hải ra cửa.

Cố Hải đau lòng, xót vợ. Ba mẹ, tốt nhất là bên đó hai người cũng đang ăn sáng, mà phải ăn những món thật ngon a.

Cố Hải lái xe, tâm trạng cực kỳ không tốt, dọc đường vẫn luôn cằn nhằn: "Phải gọi điện để họ chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn chào đón chúng ta."

"Tôi không sao, đói một bữa không chết đâu." Bạch Lạc Nhân bộ dạng thờ ơ. Vừa dứt lời một tiếng ọt phát ra từ bao tử trống rỗng của ai đó, thật khiến người ta xấu hổ.

"Còn nói không sao?" Cố Hải tức giận, cặp mắt sát thủ liếc nhìn Bạch Lạc Nhân. Tay định đánh lái tấp vào lề đường.

"Không được dừng xe, cậu tiếp tục đi cho tôi. Đây là buổi sáng đầu tiên của tôi với gia đình cậu. Cậu không được phá hỏng!" Bạch Lạc Nhân quát lớn nghiêm nghị.

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả. Qua nhà ba mẹ cũng có đồ ăn sáng vậy, tiếp tục lái xe. Cậu mà còn rề rà chậm trễ tôi sẽ không để ý cậu nữa."

Lời nói ra thật có sức đe dọa vô cùng. Cố Thê Nô trong lòng lo lắng đến khó chịu nhưng cũng không dám nói đến vấn đề này...

[Hết chương 1]

[Facebook: Tieu Christophe] 

[cHƯƠNG RA MẮT! Thấy hay thì khuyến khích cho mình ít comment cảm nhận! Đừng lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi nha các tình yêu! ^..^]

Thượng Ẩn - Quyển 3 - Nắm Tay Nhau Một ĐờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ