Manh Tiểu Nam trong lòng oán giận, khóe miệng không tự chủ được liếc một phen, làm như lui bước: "Con không xem phim thần tượng, xem một trận bóng cũng được."
"Trận bóng?" Tiêu Lão Thái Gia lập tức liên tục xua tay: "Không nên không nên, cái này lại càng không thể xem."
"Vì cái gì?" Manh Tiểu Nam giận phình cả hai má: "Phim thần tượng ông không cho con xem, thi đấu đá banh vì cái gì cũng không để cho con xem?"
Tiêu Lão Thái Gia điệu bộ trưởng giả, lời nói thấm thía giải thích nói: "Trận bóng loại này, là xem nhiệt huyết thanh niên, cháu trai của ta xem cái này còn được, con là một cô gái, xem cái gì trận bóng chứ? Khó trách hung dữ như vậy, giống như là Mẫu Dạ Xoa! Trận bóng loại này, không chỉ có hiện tại không thể xem, sau khi xuất viện cũng không nên xem, có nghe hay không?"
Manh Tiểu Nam vẻ mặt tối sầm.
Cô vừa rồi không hiểu sao bị châm chọc thành Mẫu Dạ Xoa? Đùa giỡn cái gì? Mẫu Dạ Xoa cực kỳ xấu, trên thế giới nào có Mẫu Dạ Xoa nào thông minh xinh đẹp vừa đáng yêu như cô chứ?!
"Vậy phim hoạt hình?" Manh Tiểu Nam kiên trì không ngừng hỏi han: "Phim hoạt hình ông có thể không cho xem đi? Đại Lão gia?!"
Tiêu Lão Thái Gia lại là lắc đầu: "Không được, ngây thơ như vậy gì đó con cũng không được xem? Vốn chỉ số thông minh đã không cao, lại xem loại này ngây thơ gì đó, chỉ số thông minh lại càng thấp, không chừng thành số âm rồi!"
Thượng Đế ơi! Giết tôi đi!
Manh Tiểu Nam ngửa ra sau, chính mình ngã ở trên giường bệnh.
"Con muốn mổ bụng tự sát!" Cô vươn ra một bàn tay, bắt tay giả làm đao, ở trên bụng của mình cắt tới cắt tới.
Tiêu Lão Thái Gia trên mặt ý cười dần dần bị thần sắc trầm trọng thay thế.
Tiêu Minh Lạc nói, tuyệt đối không thể để cho Giang Nam biết chuyện An Sơ Hạ vì cứu Hứa Niệm Niệm, không ngờ là chính mình rơi xuống Lệ Giang, người đến bây giờ còn chưa tìm thấy. Như vậy một thời gian ở chung, Tiêu Lão Thái Gia cũng dần dần quen thuộc cô bé Giang Nam này.
Giang Nam là thuộc loại tính cách đặc biệt thẳng thắn, tuy nhiên đáy lòng thiện lương, đúng là nhanh mồm nhanh miệng, đây không phải khuyết điểm, có đôi khi bị người không quen nhìn thấy điểm này, cũng sẽ bị hiểu lầm là độc ác, thậm chí người khác sẽ cho rằng cô bé không có giáo dưỡng. Nhưng ở chung lâu, sẽ phát hiện, cô bé trong bản chất là thiện lương không che dấu được.
Lại nghĩ, thời điểm tai nạn xe cộ cô căn bản không biết người trong xe là ai, lại vẫn liều mạng nghĩ muốn cứu người. Người như vậy, hiện giờ là rất ít.
Cũng là vì Giang Nam là người như thế, cho nên tuyệt đối không thể để cho cô biết chuyện An Sơ Hạ, nếu biết rõ, thế giới này sợ là sẽ đại loạn mất. Con bé kia khẳng định lập tức sẽ ầm ĩ muốn xuất viện đi tìm An Sơ Hạ.
"Con đi giải tỏa!" Manh Tiểu Nam từ trên giường đứng lên, bình thuốc truyền dịch của cô đã truyền xong rồi, cho nên không cần giơ bình.
Tiêu Lão Thái Gia nhẹ thở dài một hơi, ông hiện tại chỉ hy vọng, An Sơ Hạ có thể có thể mau chóng được tìm thấy, hơn nữa bình an vô sự. Nếu không thì ông lại vẫn không biết con bé Giang Nam kia sẽ thế nào.
Có lẽ sẽ sụp đỗ mất?
Bạn bè thân thiết như thế, giống như chị em...
"Hoa sơn chi khai nha mở, hoa sơn chi khai nha mở..." Giọng trẻ con quỷ dị phát lên, dọa Tiêu Lão Thái Gia nhảy dựng.
WC truyền đến tiếng Manh Tiểu Nam: "Giúp con nghe điện thoại!"
Một bên trợ lý vội vàng buông việc trong tay, đi đến đầu giường Manh Tiểu Nam, cung kính đem di động đưa cho Tiêu Lão Thái Gia.
Màn hình điện thoại di động hiện tin nhắn là của mẹ Manh Tiểu Nam.
Tiêu Lão Thái Gia do dự, vẫn là trượt đến nút nghe.
"Giang Nam, con không phải ở cùng với Sơ Hạ à? Sự tình này là chuyện gì xảy ra? Tin tức mà nói hẳn không là thật?" Mẹ Giang ngữ khí vội vàng hỏi han.
Tiêu Lão Thái Gia may mắn thở ra một hơi, trấn định đáp: "Giang tiểu thư hiện tại ở WC, tôi là người hầu Hàn gia. Sơ Hạ sự tình là thật, nhưng là, chúng tôi đều giấu Giang tiểu thư, hi vọng bà không đem chuyện này để lộ ra, tôi lo lắng cô ấy sẽ chịu không nổi đả kích này."
Đầu bên kia điện thoại mẹ Giang liên tục gật đầu: "Ông nói rất đúng, vẫn lại là nên ở tại Hàn gia, ở trong nhà, con bé vừa đi ra ngoài chơi, sẽ biết chuyện Sơ Hạ."
Bà trong tiềm thức cảm thấy được người hầu này nói chuyện có phần là lạ, nếu là người hầu, vì cái gì lại gọi thẳng tên Sơ Hạ?
Nhưng bà không có nghĩ sâu, chỉ không ngừng thở dài.
"Cái kia... Giang phu nhân, nếu không có chuyện gì mà nói, điện thoại tôi cúp trước, lát nữa sẽ nói với Giang tiểu thư để cô ấy gọi điện lại. Chỉ là, bà phải chú ý đừng cho cô ấy biết chuyện."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi ( Quyển 5 )
RomanceTên: Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi (quyển 5) Tác giả: Cẩm Hạ Mạt Độ dài: 916 chương (chia làm 5 quyển, mỗi quyển 200 chương) "Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!" Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô vạn phần...