Chương 815 : Lập tức , lập tức cút cho ta

2K 40 0
                                    

  ​Định vị! Anh là có hệ thống định vị trên di động của An Sơ Hạ!

​"Sao lại thế này..." sắc mặt Hàn Thất Lục cứng đờ.

​Một bên Hàn quản gia vội vàng đi lên phía trước hỏi: "Làm sao vậy? Thiếu gia?"

​Hàn Thất Lục nhìn màn hình nói: "Trước tôi cài một phần mềm định vị trên điện thoại của cô ấy, cho dù là tắt điện thoại cũng có thể kiểm tra xác định đúng vị trí, nhưng hiện tại, không có biểu hiện cô ấy ở nơi nào."

​Hàn quản gia thở dài nói: "Điện thoại đi động vào nước, khẳng định đã bị hỏng. Nhưng mà thiếu gia cậu đừng lo lắng, tôi đã báo với lão gia chuyện này, hơn nữa thông báo cho Lăng gia, gọi thêm người đến hỗ trợ tìm kiếm! Nhất định có thể tìm được thiếu phu nhân!"

​Hàn quản gia nói lời thề son sắt, nhưng kỳ thật trong lòng ông cũng là không dám nắm chắc. Tìm được người cũng không khó, nhưng là tìm đến thời điểm người có còn sống hay không thì thật khó nói rồi. Thương cho An Sơ Hạ vì cứu người, cuối cùng chính mình rơi xuống.

​"Tôi, tôi cũng có thể giúp!" Hứa Niệm Niệm từ trên mặt đất đứng lên, thở phì phò nói: "Chỉ cần tôi có thể hỗ trợ, tôi nhất định..."

​"Cô câm miệng cho tôi!" Hàn Thất Lục ánh mắt giống như lửa thiêu nhìn chằm chằm cô ta, như là muốn nuốt sống cô ta: "Hiện tại, lập tức, lập tức cút cho tôi!"

​"Thực xin lỗi, tôi chỉ là..." Câu nói kế tiếp còn không kịp nói ra miệng, Hứa Niệm Niệm hô hấp căng thẳng, Hàn Thất Lục đã xông lên, một bàn tay gắt gao bóp cổ cô ta, dưỡng khí nháy mắt không đủ, mặt cô ta máu dồn lên đỏ bừng.

​Hàn quản gia bị hoảng sợ, vội vàng chạy lên khuyên bảo: "Thiếu gia, cậu mau buông tay! Xin cậu giữ bình tĩnh!"

​"Tôi cực kỳ bình tĩnh!" Đôi mắt Hàn Thất Lục mang theo màu máu rực rỡ, nhìn chằm chằm cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải cô, nếu không cô ấy làm sao có thể ngã xuống! Tôi nói cho cô biết! Nếu Sơ Hạ có xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ không để cho cô được sống tử tế, tôi sẽ cho cô... Sống không bằng chết!"

​Hứa Niệm Niệm toàn thân phát run, môi không thể khống chế phát run.

​"Thiếu gia, cậu mau buông tay..." Hàn quản gia vội vàng khuyên bảo.

​Hàn Thất Lục hừ lạnh một tiếng, rốt cục thả tay, đè nặng cổ họng quát: "Cút!"

​Hứa Niệm Niệm khóc từ trên mặt đất đứng lên, Hàn quản gia hảo tâm tiến lên đỡ, lại chỉ nghe "Oành" một tiếng, có tiếng vật nặng gì đó rơi xuống nước. Hàn quản gia tay run lên, vội vàng buông tay đỡ Hứa Niệm Niệm, nhìn ngó chung quanh, Hàn Thất Lục đã không thấy đâu rồi!

Người vừa rồi ngã xuống... Là Hàn Thất Lục!

​"Thiếu gia!" Hàn quản gia như là phát điên chạy đến bên cầu, trên mặt nước không có ai, thuyền viên đội cứu hộ muốn đi xuống bơi ra cứu người nghi hoặc quay đầu lại.

​"Nhanh! Nhanh cứu thiếu gia, cứu thiếu gia chúng tôi!" Hàn quản gia lớn tiếng hô, những thuyền viên này mới ý thức được tiếng động vừa rồi là lại có người rơi xuống nước, vội vàng chạy trở về, mà ngay vào lúc này, từ trên mặt nước xuất hiện một người.

​Hàn Thất Lục! Anh chỉ lộ ra nửa người, lại gần thuyền cứu hộ, tránh đi tay những người đó, tự mình nhanh chóng lên thuyền.

​"Tôi và các người cùng đi tìm!" Tiếng Hàn Thất Lục trầm thấp nói như vậy một câu, thủy thủ đoàn đưa mắt nhìn nhau, khi nhận được nhiệm vụ bọn họ liền biết người cần tìm là một nhân vật rất quan trọng, cuối cùng có nên đồng ý hay không? Đó là một vấn đề khó có thể trả lời.

​"Có thể!" Người nói chuyện chính là một người đứng phía trước thuyền, anh ta xoay người lại, là đội trưởng đội cứu hộ sông Lệ Giang, anh ta giương tay lên, ném một tấm khăn lông khô đến, nói với Hàn Thất Lục: "Trước lau người đi, thời tiết như vậy, cẩn thận không sẽ chết rét rồi!"

​Thủy thủ đoàn giúp Hàn Thất Lục nhặt lên khăn mặt đưa tới, Hàn Thất Lục đến ngó cũng không thèm ngó một cái nói: "Cô ấy có thể chịu được rét lạnh, tôi vì cái gì có thể không chịu được?"

​Anh nghĩ muốn cùng An Sơ Hạ cùng chịu lạnh, cùng bị chết rét, cảm thụ cái rét An Sơ Hạ chịu đựng, như vậy, nội tâm anh mới có thể dễ chịu một chút.

​Chuyện nhảy sông như vậy, người nhà kỳ quái, muốn đồng cam cộng khổ giống như thế anh ta cũng thấy rất nhiều, chỉ chưa thấy người thân phận tôn quý như vậy lại vẫn nặng tình. Nếu trước đây anh ta sẽ mặc kệ người nhà như thến này, nhưng mà hôm nay anh ta lại nhịn không được nói: "Tôi hiểu tâm tình của cậu, đồng cam cộng khổ. Nhưng cậu đã nghĩ qua chưa, vẫn chưa tìm được người chính cậu ngã bệnh trước, chẳng lẽ còn muốn mang bệnh tìm người? Người trên thuyền của chúng tôi còn phải chăm sóc cậu!"

​Hàn Thất Lục nâng mắt, thâm sâu nhìn đội trưởng kia liếc mắt một cái, tiện đà lấy khăn mặt thuyền viên kia đưa qua.

​"Tốt! Vậy là được rồi! Trên đời này liền không có không nghĩ ra, chưa từng gặp chuyện này!" Đội trưởng nói một câu như vậy, xoay người cầm loa phóng thanh bắt đầu tiến hành bố trí cứu người.

​Trên cầu Hàn quản gia lúc này mới nhẹ nhõm đôi chút.

​"Niệm Niệm!" Bà Hứa khóc chạy tới, hai mẹ con vừa chạm mặt, lập tức ôm lấy nhau thất thanh khóc rống: "Con sao lại ngu ngốc như vậy! Con có biết hay không cha mẹ đều muốn phát điên rồi? Cha con chỉ tại nhất thời nổi nóng nói nặng lời, con như thế nào có thể cho là thật? Nếu là không có con, con để cho ta với cha con sống như thế nào!"

​Hứa Niệm Niệm nức nở khóc lóc, thì ra An Sơ Hạ nói thật, cha mẹ cho rằng cô là sỉ nhục hận không thể không sinh ra cô ta những lời này đều là nói nhảm. Rồi sau đó An Sơ Hạ nói để cho cô ta muốn suy nghĩ gì thì tha hồ nói, chỉ là vì muốn chuyển sự chú ý của cô, mượn thời cơ này lại gần cô, cứu cô mà thôi.

Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi ( Quyển 5 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ