Khương Viên Viên ở Tứ Hợp Viện lý có một gian nhà cạnh nhau, hai tầng lầu, lầu một là phòng khách, lầu hai còn lại là phòng ngủ. Lầu hai phòng ngủ rất nhiều, Hàn Thất Lục giúp cô chọn một phòng, liền lôi kéo cô vào phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Hàn Thất Lục liền đi đến trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc lôi kéo cô, ấn vai cô để cho cô ngồi lên giường, tiếp theo khẩn trương hỏi: "Em không sao chứ?"
"Em làm sao đâu?" Vẻ mặt của cô nghi hoặc: "Anh như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?"
"Ông cố ngoại nói lời này hơi quá." Anh ngừng lại một chút, ấn bả vai cô độ mạnh yếu cũng giảm đi một chút, cùng khí tức bình ổn, anh mới lần thứ hai mở miệng: "Em thật không sao chứ?"
Anh là sợ cô bị ông cố ngoại nói quá nhiều lời bị kích động.
Đáy lòng ủy khuất, lập tức đều bị anh an ủi, giống như là có một loại ma lực.
"Em không sao mà." Cô cong lên khóe miệng: "Em rất tốt, anh không cần lo lắng cho em. Thật sự đó."
Tuy vẻ mặt cô không để ý, nhưng trong lòng Hàn Thất Lục cũng biết, ông cố ngoại nói có chút quá đáng, An Sơ Hạ làm sao có thể không để ý chứ? Chỉ là, không nghĩ muốn để cho anh lo lắng.
Trong lòng anh phiền toái liền biến mất, hai tay trụ trên người cô, một cái ngồi, một cái đứng, cô đành phải hai tay ôm lấy Hàn Thất Lục, đầu tựa vào bụng dưới của anh, thấp giọng nói: "Em thật sự không có việc gì."
"Thực xin lỗi." Hàn Thất Lục trong thanh âm mang theo mệt mỏi: "Muốn dẫn em tới chỗ này. Sớm biết rằng, anh nên..."
"Không có sao hết." Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Thất Lục: "Sớm muộn gì cũng tới không phải sao? Anh yên tâm, em không yếu đuối như thế. Ông cố ngoại anh nói chuyện kỳ thật cũng không phải không tốt như thế, trước đây cách anh nói chuyện, so với ông cố ngoại có phần chanh chua hơn. Em tự thấy mình năng lực thật quá tốt, nếu không thời điểm kia cũng đã bị anh kích động đến tức chết."
Hàn Thất Lục trên mặt khó chịu, nhớ tới chính mình đã từng nói với cô "Tiện nhân! Cô cút ra khỏi nhà chúng tôi cho tôi."!
Đích thật là... Cực kỳ chanh chua.
Anh thở dài: "Nếu anh biết có ngày này, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, nên ôm đùi em, gọi em là nữ vương."
An Sơ Hạ bị lời nói của anh cười đùa: "Hiện tại cũng nên gọi em là nữ vương đi. Đúng rồi, người nữ sinh kia, là ai vậy?"
Nghe nói, Hàn Thất Lục nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vạn phần mê mang hỏi han: "Em là đang chỉ người nào?"
"Liền là cái kia, anh đi vào, liền cùng cô gái đó chào hỏi người nữ sinh kia." Quai hàm của cô phồng lên, cực kì mất hứng nói: "So với những lời ông cố ngoại anh nói với em, em càng để ý chuyện này hơn."
Hàn Thất Lục lúc này mới nhớ tới An Sơ Hạ hỏi là người nào.
"Kỳ thật anh cũng không biết cô ta." Anh ngồi xổm người xuống, ngồi xổm trước mặt cô, kéo tay cô qua, chân thành tha thiết nói: "Thật sự, anh đây mới là lần thứ hai nhìn thấy cô ta."
"Anh không biết cô ấy, vì cái gì nói với cô ấy "Là cô", cô ta lại làm sao có thể cùng anh nói "Tôi đã nói chúng ta có thể gặp lại"." An Sơ Hạ cúi người, vươn ra ngón trỏ bắn ở trán Hàn Thất Lục một cái, nói từng chữ từng câu: "Hàn Thất Lục, anh không thành thật!"
Chuyện này anh thật sự có thể bị oan rồi!
Hàn Thất Lục đành phải nói lại cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp mặt.
Sự thật hai người lần đầu tiên gặp mặt, liền là hôm nay tại sân bay trong quán cà phê cùng thời điểm với Khương Viên Viên. Hàn Thất Lục bởi vì bị ly Cappuccino kia làm dơ tay áo, sau đó hướng buồng vệ sinh đi đến, trong lòng bởi vì lo lắng An Sơ Hạ một mình ở trong quán coffee không an toàn, đi bộ có vội vàng chút.
Không nghĩ tới không cẩn thận đụng vào một nữ sinh từ phòng vệ sinh nữ đi ra, người nữ sinh kia, dường như đối với anh rất quen thuộc, còn nói thêm câu "Chúng ta sẽ gặp lại, đến lúc đó hãy nhận lỗi với tôi đi."
"Cho nên thời điểm anh đi vào nhìn đến của cô ta, xuất phát từ nghi hoặc, liền tiến lên lên tiếng chào hỏi. Liền là như thế này." Hàn Thất Lục nói xong, sợ cô còn chưa tin, lại dựng thẳng ba ngón tay phải lên tay phải lên: "Anh xin thề." Trời đất chứng giám
"Được rồi, tin tưởng anh một lần." Cô đến lúc này mới lộ ra tươi cười.
Kỳ thật, thời điểm cô đang nghe đến Hàn Thất Lục là vì lo lắng cho cô nên muốn nhanh chống trở lại quán cà phê, cô cũng đã tha thứ cho anh.
Người nào đó nghe được cô tin mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại hậu tri hậu giác giương mắt lên nhìn về phía cô, lượng ánh mắt hỏi: "Anh nói, An Sơ Hạ, em vừa rồi có phải là đang ghen hay không?"
"Chẳng lẽ ghen là phạm pháp sao?" An Sơ Hạ mí mắt vừa nhấc, trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái.
Hàn Thất Lục trên mặt tươi cười dập dờn mở ra, ôm lấy cô xoay vài vòng.
"Cộc cộc cộc." Tiếng đập cửa không hợp thời thế vang lên.
An Sơ Hạ liên vội vã đẩy Hàn Thất Lục ra, thấp giọng nói: "Mau buông em xuống."
Ví như nơi này là Hàn gia, khẳng định rằng anh đều không để ý tiếng đập cửa kia, nhưng nơi này, là Khương gia.
Hàn Thất Lục vững vàng đặt cô xuống, nhấc chân đi tới cửa. Cửa mở ra, là Dì Hai khuôn mặt băng lãnh, bà nâng đôi mắt, nhìn ở trong phòng một vòng, ánh mắt dừng lại trên người An Sơ Hạ chớp mắt một cái, tiện đà nhìn về phía Hàn Thất Lục, nói: "Thất Lục, ông cố ngoại gọi con."
"Hiện tại con có việc." Hàn Thất Lục hai tay liền muốn đóng cửa.
Ánh mắt dì Hai liền sửng sốt, điềm nhiên nói: "Nghĩ đến cậu học đại học, so với trước kia phải hiểu chuyện hơn rồi."
Anh như thế nào liền không hiểu chuyện rồi?
Hàn Thất Lục đang muốn nói chuyện, cánh tay lại bị An Sơ Hạ kéo lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi ( Quyển 5 )
Roman d'amourTên: Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi (quyển 5) Tác giả: Cẩm Hạ Mạt Độ dài: 916 chương (chia làm 5 quyển, mỗi quyển 200 chương) "Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!" Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô vạn phần...