Chương 874

1.6K 30 0
                                    

  "Thuận lợi." Kim Khả nhàn nhạt nói: "Vốn nghĩ sẽ ở lại nơi đó tiếp tục làm nghiên cứu khoa học, nhưng nơi đó đã nhiều ngày lượng du khách quá lớn, không thể lặng lẽ công tác, nên đơn giản trở về nơi này vài ngày, rỗi sẽ quay trở lại với công việc."

"Công việc có thể từ từ làm, em hà tất khiến bản thân mình quá mệt mỏi như vậy?" Trong mắt Khương Quốc Lập lộ ra vẻ đau lòng.

"Đó là phần còn lại của cuộc đời em, em đã rất bận rộn để thiết kế hầm rượu, bận rộn kiếm tiền. Nhưng đó không phải là việc em ưa thích, giờ kiếm đủ tiền rồi, vì vậy mới nghĩ đến cuộc sống mà em muốn. Đây là công việc yêu thích của em, bởi vì em thích, cho nên sẽ không cảm thấy mệt mỏi." Kim Khả cực kỳ bình tĩnh nói xong.

Khương Quốc Lập thở dài một tiếng, làm cho người ta không khỏi có chút rung động.

Nghe trong lời nói của ông cùng Kim khả, dường như thật sự có mối quan hệ không thể nói rõ.

Cô không nhìn ra Kim Khả đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô nhìn ra Khương Quốc Lập với Kim Khả, tuyệt đối không chỉ là quan hệ bạn bè bình thường

"Quan hệ của thằng bé ấy với ba mình, đã tốt hơn nhiều chưa?"

An Sơ Hạ ngẩng đầu, vừa lúc đối lại ánh mắt của Kim Khả, này cô mới ý thức được Kim Khả đang nói chuyện với cô.

Cô vội vàng trả lời: "Đã tốt hơn nhiều rồi, vốn là là do hiểu lầm, giờ hiểu lầm đã giải thích rõ ràng, quan hệ tự nhiên tốt lên rồi ạ."

"Tốt quá rồi." Kim Khả nói một câu như vậy, đứng dậy, nhìn bọn họ nói: "Nếu ở xa tới như thế, các người đều là khách của tôi. Cơm trưa đã ăn chưa? Chưa ăn thì lưu lại ăn cơm trưa, vừa lúc tôi đã nấu cơm rồi."

"Không cần." "Tốt."

Hai người không nhất trí trả lời, hai lời khác biệt nói ra tử miệng cô và Khương Quốc Lập.

Cô sững sờ một chút, quay đầu nhìn về phía Khương Quốc Lập, vội vàng xấu hổ đối với Kim Khả nói: "Tốt..."

"Nha đầu." Khương Quốc Lập liếc nhìn cô một cái, nói: "Ta có chuyện muốn nói riêng với dì Kim Khả, cháu đi lên lầu xem ti vi đi. Ta nhớ rõ ti vi nằm ở trên lầu."

An Sơ Hạ vội vàng gật đầu: "Vâng."

Nói xong, cô dường như chạy tới cầu thang, đi lên lầu hai. Lầu hai đều là phòng, cô không biết ti vi ở gian phòng nào, cũng xấu hổ không thể tuỷ tiện vào phòng người khác, cho nên trực tiếp đi thẳng, đi tới cửa có hiên nhà đang đón nắng.

Hiên nhà được lan can màu trắng vây lại, tuy nơi này có chút lạnh, nhưng không khí cực kì tươi mát trong lành. Từ nơi này nhìn ra, còn có thể nhìn thấy phía xa kia là một ngọn đồi cây cối rậm rạp.

Không lâu sau đó, Khương Quốc Lập đi tới.

"Ta nghĩ đến cháu xem ti vi, thấy phòng không có ai, ta liền đoán cháu ở chỗ này." Khương Quốc Lập nói xong, đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt nhìn về phía xa, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Cháu đã biết danh tính của Kim Khả vì sao không hỏi ta với Kim Khả có quan hệ gì?"

An Sơ Hạ quay đầu, nhìn về phía xa nơi ánh mắt xa xăm của Khương Quốc Lập nhìn và nói: "Nếu cậu muốn nói, cậu tự nhiên sẽ nói với cháu, nếu cậu không muốn nói, cháu có hỏi cậu cũng không bắt buộc nói cho cháu biết. Nếu như vậy, vì sao cháu phải hỏi ạ?"

Khương Quốc Lập mỉm cười, nói: "Thật sự là nha đầu lanh lợi. Ta cũng không ngại nói cho cháu biết. Ta và Kim Khả học cùng trường trung học. Lên trung học, ta liền thích cô ấy, đáng tiếc về sau cô ấy gặp Hàn Lục Hải, trong mắt cô ấy, cho tới bây giờ đều không có ta. Mặc dù người trong lòng cô ấy phải lựa chọn giữa công danh lợi lộc và tình yêu khi đó, không chút do dự buông tay cô ấy."

"Dì Kim Khả là một người thông minh, cho nên, cô ấy không lựa chọn cha sau khi ông ấy kết hôn với mẹ, trở thành người thứ ba." An Sơ Hạ thấp giọng nói xong.

"Không." Khương Quốc Lập lắc đầu: "Cháu sai lầm rồi. Cô ấy không phải một người thông minh, cô ấy chỉ kiêu ngạo, khinh thường nhưng người làm kẻ thứ ba. Ta thích cô ấy, đại khái vì chính dáng vẻ kiêu ngạo ấy. Bây giờ thấy cô ấy, ta vốn định về sau không gặp mặt nữa rồi."

An Sơ Hạ nghi hoặc nhíu mày hỏi: "Cậu không thích cô ấy nữa sao?"

"Ta là người cố chấp, thích một người sẽ không bao giờ thay đổi. Chỉ là, ta cũng trưởng thành, mỗi một năm trở về, đều bị thúc giục kết hôn, bắt đầu từ năm nay, ta phải chôn chặt cô ấy ở trong lòng rồi." Khương Quốc Lập mỉm cười, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cô và nói: "Lão Khương gia hương khói không thể đoạn. Nếu ta hạ quyết tâm muốn kết hôn, sẽ không thể gặp lại cô ấy, ta ít nhất không làm chuyện gì có lỗi với người nào đó sau này ở bên cạnh ta."

Đây mới hiểu được tình yêu của một người đàn ông.

Yêu là biết chấp nhận, là biết buông tay, là không thể không đặt trách nhiệm lên đầu.

"Ta vốn nghĩ đến cháu không biết cô ấy là ai, nhưng nếu cháu đã biết, nên giải thích rõ ràng với cháu. Tuy nhiên chuyện này, cháu không được nói với Hàn Lục Hải và Khương Viên Viên, bọn họ cũng không biết ta và Kim Khả có quan hệ gì." Khương Quốc Lập cười nói, tươi cười nhưng âm thầm chua xót.

"Cháu sẽ giữ bí mật!" An Sơ Hạ kiên định nói.

"Đứa trẻ ngoan!" Khương Quốc Lập giơ tay, vỗ nhẹ lên đầu cô và nói: "Đi thôi, cơm trưa phải làm tốt, ăn cơm trưa, sau đó chúng ta trở về đi."

Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi ( Quyển 5 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ