Chương 149 : Ghét Ở Đâu? Ở Đây. . . . . . Hay Ở Đây?

239 14 0
                                    

Căn bản Kim Chung Nhân không ngờ tới nai con sẽ vui mừng lấy chân đạp cái kia của mình như vậy, lông mày nhíu lại, ngay sau đó lại giãn ra, như vậy có phải chứng minh nai con đã không còn sợ anh như trước rồi hay không, dám ngay ở trước mặt của anh gọi anh là "Ác ma", dám trừng anh, dám giận dỗi không để ý anh, còn dám đạp cái mông của anh.

Hoàn toàn không còn cái vẻ mặt thấy chết không sợ trước đây, có tiến bộ, sau này vẫn nên để cậu học cách chủ động mới được.

"Thế nào? Có ý kiến sao?" Anh nhíu mày, cái tay nâng mông cậu cũng không đàng hoàng, chậm rãi trượt vào chỗ nếp uốn nào đó, nhẹ nhàng vân vê.

Khốn kiếp! Sao anh có thể sờ cái chỗ kia của mình! Độ Khánh Thù giống như bị kinh sợ bật lên, bởi vì động tác hơi mạnh, vừa lúc cọ đến trúng chỗ đang hiên ngang lẫm liệt nào đó, cậu sợ đến xấu hổ cúi đầu, hình như bị kinh sợ.

"Em, muốn, mưu, sát sao?" Trong nháy mắt trên mặt Kim Chung Nhân dâng lên một tầng khí lạnh, giọng nói tức giận.

"Không có, thật xin lỗi, tôi quên mất. . . . . ." Độ Khánh Thù lập tức phản bác, ngay sau đó bổ sung thêm một câu, có điều âm thanh yếu ớt như ruồi muỗi, căn bản cậu không dám nhìn mặt của Kim Chung Nhân, cậu biết tầm quan trọng của bộ phận đó, một chút xíu sức lực cũng sẽ làm cho đàn ông phát điên, hơn nữa cậu đã từng lãnh qua hậu quả xấu, trong lòng cũng vẫn cảnh báo cho mình sau này không được phạm lỗi tương tự, nhưng bây giờ ——

Chắc nó sẽ không bị thương nặng chứ? Sức lực của mình cũng không phải là rất lớn, đều do ác ma hết..., nếu như anh không sờ lỗ đít của mình, mình cũng sẽ không kích động như vậy . /(ㄒoㄒ)/ 

"Quên mất?" Trong giọng nói lạnh lùng của Kim Chung Nhân thể hiện sự bất mãn, cậu trai đáng chết! Lại còn nói quên mất, nếu cậu quên mất như vậy, vậy thì sẽ để cho cậu ghi nhớ thật lâu.

Độ Khánh Thù vừa mới chuẩn bị nói chuyện, liền cảm thấy một vật xâm lấn khác thường, cậu căng thẳng khiến phía dưới co rút, kẹp chặt khiến Kim Chung Nhân hít vào một ngụm khí lạnh, ngón tay thô ráp vuốt ve cái mông mềm mại của cậu, hi vọng cậu có thể thả lỏng, nai con vẫn chặt như vậy. Trời, chỗ anh cắm không động đậy được, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra ngoài.

"Ngoan, thả lỏng một chút." Anh dụ dỗ bên tai cậu.

"Rõ ràng anh rất tốt không bị chút tổn hại nào, vậy mà còn mắng tôi!" Độ Khánh Thù bỉu môi tố cáo nói, ác ma này, rõ ràng không có bị thương, còn cố ý dùng cái giọng nói âm trầm dọa mình, làm hại cậu còn hơi đau lòng, kết quả —— bị lừa rồi.

"Nó vốn bị em làm bị thương, có điều vừa nghe thấy em nói quên nó, nó rất không vui, muốn để cho em thể nghiệm cảm giác sự tồn tại của nó." Kim Chung Nhân tà tứ nhếch môi, vừa nói vừa từ từ tiến vào.

Thịt non bốn phương tám hướng vững vàng bao lấy, ép chặt. Cảm giác mất hồn nhanh chóng truyền khắp người của anh, nhưng đến vị trí nào đó liền rất khó tiến sâu vào bên trong hơn, Kim Chung Nhân khó chịu từ trong cổ họng phát ra một âm thanh khàn khàn quyến rũ, đôi môi cắn quả tuyết trắng ẩm ướt đang đung đưa ở trước mắt, hàm răng gặm, cắn, hút, mút lấy, ngón tay không ngừng xoa niết bờ mông của cậu, muốn làm cho cậu thả lỏng.

(EDIT | Kaisoo) Bà Xã , Anh Chỉ Thương EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ