Ra khỏi cửa phòng bệnh, Kim Chung Nhân liền gọi một cú điện thoại cho nai con, tiếng chuông điện thoại di động reo thật lâu mới có người nhận, bên trong truyền đến một giọng nói không còn hơi sức"Alô. . . . . ." .
Anh hoảng hốt, sao giọng nói của nai con lại yếu ớt như vậy? Giống như bị bệnh vậy?
Giờ phút này Độ Khánh Thù đang nằm trên giường ngủ, hình như cậu bị cảm nắng nhẹ, cả người mềm nhũn một chút hơi sức cũng không có, rất nhức đầu, mới vừa rồi mẹ Diệp cầm một chai thuốc cho cậu uống..., mùi vị nồng nặc đến nỗi làm cậu xém chút phun ra, dứt khoát bịt chặt lỗ mũi uống vào, đến bây giờ trong bụng cũng còn không thoải mái, vốn là cậu sắp ngủ thiếp đi, nhưng trong mơ màng bị tiếng chuông đáng ghét đánh thức, đưa tay sờ thật lâu mới sờ tới nơi không ngừng phát ra âm thanh.
【 Nai con. 】 Kim Chung Nhân nhẹ giọng gọi một tiếng.
Độ Khánh Thù nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc, khẽ sửng sốt một chút, hai giây sau rất quả quyết cúp điện thoại, sau đó mở nhật ký cuộc gọi ra, quả nhiên là anh!
Dường như trong đầu hiện lên cái gì, lại dường như không có gì, cậu nắm điện thoại di động kinh ngạc nhìn chằm chằm cái tên đó đến ngẩn người, cứ có cảm giác có cái gì đó không đúng, cậu chưa kịp suy nghĩ ra, điện thoại lại vang lên rồi.
Kim Chung Nhân rất buồn bực, tại sao nai con vừa nghe thấy giọng của anh thì cúp máy? Dừng hai giây gọi tới lần nữa.
【 Tại sao cúp điện thoại? 】 anh không vui hỏi.
"Không có, không cẩn thận ấn sai nút." Độ Khánh Thù nhỏ giọng lầu bầu nói, không phải đã chia tay rồi sao? Anh còn gọi điện thoại tới đây làm gì? Còn dùng cái giọng nói bá đạo đó, thật là quá ghê tởm!
【 Sao giọng nói lạ vậy? Vẫn còn khóc sao? 】 Kim Chung Nhân cau mày, nước mắt của nai con cũng quá nhiều, mới vừa rồi ở trên máy bay, mình hơi to tiếng, nhưng đó là do tình huống đặc biệt, không thể trách anh.
Độ Khánh Thù nửa cắn môi không nói lời nào, tại sao người này lại như vậy! Rốt cuộc anh muốn làm gì đây! Lúc thì làm cho cậu tuyệt vọng, lúc lại cho cậu hi vọng! Đáng ghét chết mà!
"Không có, tôi có chút không thoải mái, không muốn nói chuyện." Trong giọng nói của cậu tràn đầy uất ức.
【 khó chịu chỗ nào? 】 Kim Chung Nhân nhíu mày càng chặt, chẳng lẽ nai con bị bệnh sao?
"Tôi rất khỏe, anh không cần quan tâm, vẫn nên xử lý tốt… chuyện của bà nội anh đi, cúp máy đây” Nói xong, Độ Khánh Thù liền cúp điện thoại, chỉ sợ anh lại gọi tới, cậu tắt nguồn luôn.
Bây giờ trong lòng cậu rất rối bời, cần yên tĩnh một chút, tốt nhất mấy ngày nay anh bận đến không có thời gian đến tìm mình. Như vậy mới có thể làm cho cậu suy nghĩ rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Đặt điện thoại di động vào trong ngăn kéo của tủ đầu giường, nhắm mắt lại ngủ, đầu của cậu vẫn còn rất đau, có lẽ đến ngày mai, rất nhiều chuyện liền có thể hoàn toàn chấm dứt.
BẠN ĐANG ĐỌC
(EDIT | Kaisoo) Bà Xã , Anh Chỉ Thương Em
Fanfiction- Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu - Thể loại : NAM × NỮ chuyển ver thành NAM ×NAM nhé - Số Chương :390 chương + 20 ngoại truyện tổng cộng 410 chương - Chuyên Mục Cảnh Báo: có HHHHHHHH nhé - ❌CẤM MANG TRUYỆN RA NGOÀI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ❌ -Mô tả truyện: M...