Thân tàn ma dại bước vào cổng trường, tôi bỏ qua cái lắc đầu kiểu "quen quá rồi" của bác bảo vệ, vội vàng phi đến trước cửa lớp 10 Lý, lòng không có mong mỏi gì hơn là hôm qua tôi đã trông gà hóa quốc, nhìn nhầm thời khóa biểu.
Nhưng đáng tiếc mắt tôi vẫn còn tinh lắm, bằng chứng là trong lớp học lúc này, cô Xuân, giáo viên dạy bộ môn Văn lớp tôi, đang ngồi trên bàn làm việc, tay khẽ đẩy gọng kính đỏ, mắt mở to thật to khi nhìn thấy bóng tôi lấp ló ngoài cửa.
- Chuyện gì đang xảy ra đây? Dương, em có biết còn 20 phút nữa là hết giờ rồi không? – Cô Xuân cau mày nhìn tôi, cất giọng lạnh te.
- Em bị tai nạn, hỏng xe cô ơi. – Tôi ôm bụng thở dốc rồi vội vàng lên tiếng thanh minh, tay lau vội mấy giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng xuống cổ.
Cô Xuân nhìn khuôn mặt đỏ bừng và bết bát mồ hôi của tôi, thở dài lắc đầu một hồi rồi mới nói:
- Thôi được rồi em vào đi. Cô sẽ cho em làm bài 15 phút riêng.
Nụ cười toe toét trên môi tôi cứng lại khi nghe đến câu thứ hai. Cố nén tiếng thở dài buồn bã, tôi bước vào lớp với bộ mặt thảm não, trong đầu hình dung ra con ngỗng Văn đang bay phấp phới trước mắt mình.
- À, khoan đã... – Cô Xuân bất chợt lên tiếng khi tôi chuẩn bị bước về chỗ ngồi. - Dung và Hải tạm chuyển sang chỗ khác để bàn đầu cho Dương ngồi làm bài kiểm tra nhé!
Tôi, đã không còn một mảnh giáp nào trên mặt trận chiến đấu với môn Văn.
---
Địa điểm: Căng tin trường.
Thành phần: Những đứa mồm to nhất lớp 10 Lý.
- Thế nào, mày chiến đấu tốt chứ? Liệu có được 5 điểm không? – Cái Phương ú hỏi tôi, kèm sau đó là tiếng mút chụt lớn, nửa cốc trà sữa đã chui tọt vào bụng nó.
- Mày trông tao giống người chiến thắng trở về à? – Tôi nhìn nó bằng ánh mắt ai oán, nhăn nhó chọc chọc cái ống hút xuống đáy cốc trà chanh, cảm thấy có chút bực bội khi nhớ đến bài kiểm tra ban nãy.
- Mày nói sai rồi ú, cái Dương nó đâu có đi chiến đấu, phải nói là nó đi... ơ, đi gì ấy nhỉ? – Thằng Hiệp hấp hóng hớt định chen miệng vào nói, nhưng ngặt một nỗi nó học dốt Văn còn hơn cả tôi nên rặn mãi không ra được từ cần nói. Nhìn vẻ mặt "Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm" của nó, tôi chán nản lắc đầu, chả buồn nói cho đỡ tốn nước bọt.
- Đi nộp mạng. – Nhỏ Băng lên tiếng, nhìn thằng Hiệp với ánh mắt thương hại. Khuôn mặt xinh đẹp có chút kiêu kì của nó hơi hếch lên.
- À, ừ đúng rồi, đúng rồi. Chính là ý trẫm cần nói, đi nộp mạng.
Thằng Hiệp vội gật đầu như băm tỏi, nhăn nhở nhe răng cười. Ngay lập tức, nó nhận được một cú giật tóc, một cái véo tai và một phát đấm vào lưng. Đau đến nỗi phải nằm gục xuống bàn, giãy đành đạch như cá mắc cạn.
Tôi ngao ngán nhìn lũ bạn đểu, lại méo mặt khi nghĩ đến cảnh tượng cô Xuân "kính đỏ", mắt gần rớt ra ngoài khi cầm bài văn vỏn vẹn năm dòng của tôi, sau đó không ngần ngại chấm luôn con hai vừa to vừa đẹp vào ô điểm.

BẠN ĐANG ĐỌC
Học cách yêu thương một người - Thuyuuki
Lãng mạn"Một câu chuyện nhẹ nhàng, hài hước với những tình tiết vụn vặt xoay xung quanh tình bạn, tình yêu gia đình và những rung động đầu đời..." --- ...