Chương 1

36.3K 871 258
                                    

Đôi mi khẽ lay động, Trương Phong mở mắt, cảm giác đau đớn khắp cơ thể khiến anh không thể cử động được. Anh nhớ mình bị tai nạn giao thông, một chiếc xe tải đâm sầm vào xe anh khi anh đang trên đường về nhà.

Cả người đau nhức bị quấn một tầng băng như một xác ướp, tứ chi không di chuyển được, tay chi chít kim châm, trên mặt có ống dẫn khí, bên cạnh còn có máy điện tâm đồ đang hiển thị những nhịp lên xuống. Trương Phong lúc này chắc rằng mình đang ở bệnh viện.

Cộp... cộp... tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang bệnh viện, bóng dáng người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy tím ôm sát người, mái tóc nâu đen bồng bềnh theo từng bước đi. Cô dừng trước một căn phòng, nhẹ nhàng kéo cánh cửa trắng, cô uyển chuyển đi vào phòng.

Trương Phong thấy người con gái anh yêu, anh vui mừng, anh muốn lên tiếng gọi cô nhưng cổ họng lại đau rát, anh chỉ đành trừng mắt nhìn về phía cô. Trương Phong phát giác có điều gì đó kì lạ. Tại sao đôi mắt kia lại nhìn anh đầy chán ghét, hả hê, ngoan độc, xa cách mà không phải là thương xót, vui mừng khi anh tỉnh dậy? Mọi cảm xúc khiến anh bối rối, anh hoảng sợ nhíu đôi mày nhìn cô như muốn một câu trả lời.

''Sao anh không chết đi nhỉ? Anh thật sống dai như một con chó hạ đẳng, anh nhìn tôi cái gì? Ngạc nhiên lắm chứ gì? Đến cuối cùng thì anh chỉ là một con cờ bị tôi tiêu khiển trong tay tôi thôi!''

''...''

''Bác sĩ nói anh không thể nói được nữa, càng không thể cử động, nói trắng ra là sống như người thực vật cả nửa đời sau, còn nói khó nghe chính là phế vật không bằng một con chó. Tôi không cần phải diễn kịch trước mặt anh nữa, anh chẳng còn giá trị gì để tôi lợi dụng? Tất cả tài sản của anh giờ là của tôi, còn tập đoàn thì đã có chủ nhân mới - anh Hải Kì, cũng chính là chồng chưa cưới của tôi, là người Tô Mạn Thiên này yêu!''

Người trong miệng Mạn Thiên, anh sao có thể không biết, người bạn thân anh tin tưởng còn hơn người thân của mình. Thì ra, người mình yêu nhất, người mình tín nhiệm nhất lại chính là người phản bội mình. Trương Phong không thể tin được, anh đối xử với họ rất tốt, anh giúp đỡ họ bằng giá nào, vậy mà tại sao họ lại phản bội anh, anh đã làm gì sai? Từng là chủ tịch phong vân uy vũ, náo động cả giới doanh nhân nhưng cuối cùng lại bại dưới chân của những người anh từng yêu nhất. Đời người chính là một trò đùa nhạt nhẽo...

Tô Mạn Thiên thấy sự khinh bỉ, lạnh lùng trong đôi mắt của anh trân trân nhìn cô, cô chợt bối rối, cô cười như không cười: ''Tôi không ngại nói ra mọi chuyện, dù sao coi như trước khi chết đi còn biết mình ngu ngốc đến nhường nào. Vụ tai nạn này cũng là một tay tôi cùng Hải Kì sắp xếp đấy, ngày nào tôi cũng mong anh chết sớm chút, tiếc là mạng anh cũng quá lớn đi!'' ngừng lại, cô bỗng cười lạnh ''Phải rồi, chúng tôi thì anh hết mực tin còn Diệp Minh Quân thì bị anh xem không bằng một con cẩu, bị anh lợi dụng không ít mà vẫn một lòng yêu anh. Chủ nhân nhà họ Diệp thế mà vì một lời nói của anh mà đi làm công cho mấy quán ăn để đổi lại cái nhìn của anh, mà dâng hết tiền cho anh. Trương Phong anh vậy mà cũng có người thương. Đáng tiếc! Mà cũng không sao, giờ toàn bộ lại thuộc về tay tôi, tôi không ngại lấy thêm đâu. Anh còn chẳng đoái hoài gì đến người ta mà người ta thì nghe tin anh là người thực vật liền như thằng điên muốn đem anh đi chữa trị.''

[Hoàn - BL] Sủng em là định mệnh của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ