Chương 10

12.8K 379 10
                                    

Chờ tiếng thở nho nhỏ trở nên đều đặn, Trương Phong nhếch một cái thật lạnh!

"Cậu chuẩn bị đi! Sắp đến có chuyện cho cậu làm!"

"Được a! Tớ đang chán chết đây! Lập tức từ Mỹ trở về!"

Anh tắt máy, khuôn mặt lãnh đạm, hôn yêu lên trán cậu, trở lại làm việc như thường. Nhưng có một điều anh không biết đó là người trong lòng anh đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện điện thoại vừa nãy, cả nụ hôn anh dành cho cậu cũng vậy. Minh Quân vui trong lòng, hơi mỉm cười, ôm lấy anh.

Thư kí Hạ rời khỏi phòng, việc đầu tiên là gọi người đến thay đổi bộ sofa mới. Không bao lâu là có người chuyển vào căn phòng. Mọi người đều lặng lẽ làm việc, ngay cả tiếng chân, tiếng sắp xếp cũng không lấy một tiếng, hoàn toàn như một căn phòng yên tĩnh. Cũng phải thôi, cái ánh mắt 'ngươi mà gây ra tiếng động, ta sẽ giết ngươi' cứ dõi theo họ. Là một người hiểu chuyện sẽ không ngu ngốc mà đắc tội với nhân vật lớn.

Sau khi mọi người rời khỏi phòng, chỉ trừ Hạ Hà, Trương Phong kêu cô mang tất cả công việc dời sang bộ sofa mới, còn anh bế cậu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế, chỉnh tư thế nằm cho cậu. Cả một quá trình như thần không biết quỷ không hay mà thay đổi.

Tịch...tịch...tịch...bên ngoài trời bắt đầu mưa, không gian dần tối sầm lại và lạnh lẽo hơn. Trương Phong lấy cái chăn mà anh bảo thư kí mang đến đắp lên người cậu, ủng chặt vào lòng, truyền hơi ấm dễ chịu cho cậu.

Minh Quân ngủ thật ngon lành...Nhưng....Ầm ầm... tiếng sấm vang dội. Minh Quân giật mình:

"Phong...Phong...em sợ...ư ư..."cậu ôm thắt lưng anh, đôi mắt nhắm chặt không chịu mở, cái miệng nhỏ cứ mấp máy kêu sợ.

Trương Phong vứt bản hợp đồng xuống bàn một cái cạch, tay dỗ dỗ cái lưng của cậu, nói: "Không sao, anh đây bảo bối, anh luôn bên cạnh em. Đừng sợ!"

Minh Quân dường như cảm nhận được lời nói, càng chôn sâu vào người anh, miệng thì vẫn một mực rên rỉ.

Ầm...ầm...

"A...đừng mà! Sợ..." cậu bỗng hét lên một tiếng lớn.

Trương Phong đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu vào lòng mình, 2 tay bịt tai cậu. Minh Quân vẫn không mở mắt nhưng miệng đã ngừng kêu.

"Mở mắt ra nhìn anh nào! Anh ở đây mà!"

Nghe tiếng trái tim đập của anh, cậu an tâm đôi chút, từ từ mở to đôi mắt lúng liếng ngập tràn sợ hãi nhìn anh. Thấy Trương Phong, cậu chợt muốn khóc, phải đấy cậu thật sự khóc.

"Đừng khóc! Anh đây mà, em khóc thì anh sẽ đau lòng lắm! Ngoan ~~~ nói cho anh nghe, em làm sao vậy?" Anh liếm láp hết từng giọt nước mắt mặn chát trên đôi mắt cậu, tiếp tục dỗ dành.

Minh Quân khóc sướt mướt như đứa trẻ, cậu sợ không dám nói nên lời. Trương Phong nhíu mày, anh trực tiếp nâng cằm cậu lên, nhắm vào môi cậu hôn xuống. Nụ hôn nồng cháy tình yêu vô tận. Chiếc lưỡi ngòn ngọt chạy trốn đến đâu, anh quấn lấy tới đó. Anh tham luyến nuốt hết dịch vị của người yêu xuống cổ họng. Càng hôn càng say đắm!!!

[Hoàn - BL] Sủng em là định mệnh của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ