Draco trở về nhà với cảm giác thất vọng sau cuộc nói chuyện với Ron Weasley. Khi mở cửa, anh do dự có nên nói "Cưng à, anh đã về rồi đây" giống như tất cả những bộ phim Muggle của Mỹ mà Hermione đã bắt anh xem trước đây hay không. Anh mỉm cười khi nghĩ về viễn cảnh một ngày trở về thấy Hermione trong nhà và không có Ron Weasley. Hermione không phải phần thưởng nhưng thật tuyệt vời khi được tuyên bố cô ấy là của anh.
"Ư, Hermione, bọn anh đói lắm rồi!"
Hai tai Draco lập tức dựng đứng khi anh nghe thấy một giọng nam lạ lẫm.
"Không được, chúng ta phải đợi Draco trở về!"
"Nhưng bọn anh đã không ăn gì suốt mấy tiếng liền rồi." Một giọng phàn nàn khác vang lên.
Lần này Draco nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, Oliver Wood.
"Wood, nếu anh dám đụng tay vào mấy cái bánh ngọt Brownie đó, em sẽ..." Giọng nói của Hermione ngắt quãng khi cô nhìn thấy Draco.
"Có chuyện gì vậy?" Draco hỏi mọi người trong phòng khách. Những người đó mặc đồng phục Quidditch khác nhau và còn đang đổ đầy mồ hôi. Sau đó, anh thấy có cả George Weasley, vợ chồng Potter, tất nhiên là cả Blaise và Luna.
"Draco! Anh đã về rồi!"
"Sở dĩ chúng em gọi chị là phù thủy thông minh nhất trong khóa là vì..." Ginny xen vào.
Hermione quay đầu nhìn Ginny. Ginny mỉm cười: "Nói thật, em cũng đứng cùng trận tuyến với họ, sắp chết đói."
Những người trong phòng đều kháng nghị.
"Nghiêm túc đó, em đang mang thai, Malfoy đã trở về rồi nên chúng ta nhanh chóng đi ăn cơm thôi."
Mọi người hoan hô, tỏ vẻ đồng ý.
"Mione, có chuyện gì thế?" Draco hỏi lại lần nữa, cố nói to hơn so với lần trước.
"Draco." Hermione quay đầu nhìn vị hôn phu của cô.
Draco nhướng mày chờ mong.
"Gặp gỡ đội của anh trước cuối tuần thôi mà. Oliver Wood, Roger Davies, Angelina Johnson, George Weasley, Adrian Pucey - cựu Slytherin duy nhất không bao giờ làm trái nội quy và cũng không gọi em là Máu Bùn." Hermione cười toe toét.
Adrian và Draco đều nhướng mày nhìn Hermione.
"Thật xin lỗi, em phải giải thích thêm chút. Bởi vì mọi người đều muốn biết tại sao em lại gọi Adrien đến. Như vậy, họ sẽ không thể phản đối và anh sẽ không phải là một Slytherin duy nhất." Cô giải thích.
Aaaa, tôi cảm thấy thật khó chịu." Adrien nói: "Thực ra, tôi có gọi cậu như vậy... vào những lúc không có mặt cậu."
Hermione hừ một tiếng. Merlin đáng kính, Slytherin luôn luôn giữ nguyên vẹn "danh tiếng" của họ mà. "Được rồi, trước kia mỗi ngày Draco đều gọi tôi như vậy. Giờ chúng tôi đang sống cùng nhau và hẹn hò nữa. Tôi nghĩ tất cả đều có thể bỏ qua nó." Nàng nhìn Harry, Ginny, George và các đồng học cũ ở Gryffindor, những người có vẻ căng thẳng khi Adrien nói câu kia.
"Cody Cormac, cậu sẽ trở thành Tầm thủ thay thế nếu Harry Potter bị thương." Hermione cười khúc khích.
"Vốn dĩ em cũng sẽ tham gia nhưng mà... tất cả đều là lỗi của người đàn ông này." Ginny trách Harry.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dramione/Dịch] Chỉ đơn giản là không thể cưỡng lại
FanfictionDraco cười một cách tự mãn "Tôi đang chuẩn bị "tân trang" cho cậu" "Xin lỗi, nhưng cậu vừa mới nói gì cơ?" "Cậu nghe thấy rồi đấy Granger. Tôi sẽ làm cho cậu trở nên thật xinh đẹp. Và tất cả mọi đàn ông trên thế giới này đều muốn có được cậu...