Kim Seok Jin , một nhân viên thực tập của công ti NJ . Chỉ là thử việc thôi . Nếu như làm tốt thì sẽ chính thức vào làm ở công ti luôn . Thực ra thì ngày trước , Jin không có ý định vào công ti này đâu . Ngày trước muốn trở thành một nhà văn viết lách . Nhưng mà ý trời rồi . Không cho . Tác phẩm đầu tay thu lại chẳng được bao nhiêu cả .
Có những nơi như chạy bàn nè , giao hàng nè . Nhưng mà những chỗ đó lại quá xa so với khu chung cư mình đang ở . Cũng có xe đi lại đó chứ . Nhưng cũng chỉ là một cái xe rẻ bèo mà thôi . Làm gì có xe xịn mà đi cơ chứ ? Một cái xe cũng ngốn cả bộn tiền .
Mà cái xe đó đã cũ rích rồi . Chưa tính đôi lúc lại hư nửa chừng nữa mới chết . Chỉ là một cái xe bình thường . Nó đã tồn tại từ thời cậu đi học đến tận bây giờ . Vẫn đi lại được ngon lành đấy thôi . Đó là câu châm ngôn của mẹ cậu khi cậu muốn có một cái xe mới .
Đối với mẹ Jin , nó vẫn chạy được . Nhưng đối với cậu thì nó lại cực kì là bất tiện . Cứ đi được một chút lại trục trặc . Sửa cũng phải tốn biết bao nhiêu thời gian . Chờ sửa xong chắc cũng trễ làm . Cho nên là luôn bị nghe hai từ : Sa thải .
Biết bao nhiêu lần bị sa thải rồi đó . Và mỗi lần như thế . Jin lại nghe một bản tình ca quen thuộc của mẹ .
- Con thật tình , sao lúc nào cũng sa thải thế hả con ? Sao vậy chứ hả ? Đã tốn mấy năm đèn sách . Chẳng lẽ tấm bằng Đại học này chẳng có hữu ích gì sao ? Nếu biết trước như thế thì cho con nghỉ học từ lúc con lên cấp hai cho rồi .
- Tại cái xe của mẹ chứ phải tại con đâu cơ chứ ? Bảo mẹ mua xe mới thì mẹ nói rằng vẫn còn chạy được ngon lành . Chạy được mấy cây số lo xa gì . Xì , không dám đâu . Đi chưa được một cây số nữa là đã chết máy rồi .
Phải . Vấn đề tiền bạc . Luôn là cái để gây nên sự tranh cãi trong một căn nhà . Không tiền . Đồng nghĩa là không có đồ ăn . Không có quần áo mới . Không thể đóng tiền điện nước . Và còn tỉ những phí sinh hoạt khác .
Mỗi lần nói đến chuyện việc làm thì Seok Jin luôn đau đầu . Có lần còn stress nữa cơ . Vì áp lực quá . Phần là do hoàn cảnh có hơi khó khăn một tí . Phần là do đời hỏi từ con người quá cao . Mà nói tới cái chuyện đó thì lại xuất hiện cái tên cực cực cực đáng ghét . Lúc nào mẹ cũng đem ra so sánh mình với cái tên đó hết trơn ấy .
Kim Nam Joon .
Một cái tên cực kì đáng ghét . Lúc còn đi học thì Nam Joon luôn đứng nhất lớp . Còn Jin thì cùng lắm là hạng từ năm trở đi . Những người hàng xóm luôn luôn khen Nam Joon . Rằng thành tích học tập sao mà xuất sắc thế . Luôn luôn đứng nhất lớp nữa cơ .
Jin thì cảm thấy rất bực mình khi ai ai cũng khen Nam Joon mà chẳng bao giờ khen mình . Mặc dù là cậu nhỏ tuổi hơn anh . Chừng một tuổi thôi à . Thế mà Nam Joon luôn làm gì cũng được khen cả . Seok Jin cảm thấy ghét anh vô cùng .
Còn nhớ có lần anh qua nhà mình . Nói là qua để chỉ bài cho Seok Jin . Cũng chỉ là muốn cậu tốt nghiệp Trung học . Mẹ cậu nghe như thế thì rất hứng thú . Cậu nghe như thế , chỉ muốn đuổi anh về .
Nhưng không . mẹ cậu còn nhiệt tình mời anh vào phòng nữa mới đau . Cậu thấy anh . Lấy tập sách ra . Rồi để chúng lên bàn . Anh muốn dạy môn gì thì dạy . Chuyện mình học ra sao thì tùy .
***
- Seok Jin , chú tâm đến bài vở một chút đi !
- Mệt anh quá , cái này tôi hiểu hết rồi . Chẳng cần anh cất công mà sang nhà tôi dạy học đâu !
Cố tình đuổi khéo Nam Joon về thì phải . Nằm trên mặt bàn . Thở hắt ra . Vờ như là mình buồn ngủ rồi . Nam Joon thấy vậy . Bất lực với con người này . Dùng tay chạm lên mái tóc đen ấy . Rồi lấy sách ra nghiên cứu một tí . Dùng bút chì ghi lại những cách làm bài đó , công thức để cậu dễ hiểu hơn . Xong rồi thì để lại chỗ cũ như chưa có gì xảy ra . Trước khi rời đi , để lại một viên kẹo . Coi như là quà tặng cũng được .
Chính nhờ những lần lén lút như thế , Jin cảm thấy hiểu bài hơn . Và thi đậu .
***
Jin ngồi ngay bàn học cũ của mình . Không biết giờ này Nam Joon như thế nào nhỉ ? Ủa mà mắc cái chứng gì lại nhớ đến Nam Joon chứ ? Thôi kệ . Đi ngủ đi ngủ . Ngủ sớm để có sức đi làm .
Mà kể ra thắc mắc cũng đúng . Từ khi cậu học Đại học . Thì Nam Joon đã chuyển nhà . Không biết giờ sống ở đâu nhỉ ? Thắc mắc quá .
Sáng hôm sau ...
Ngày nào cũng đi làm muộn hết . Vì đặt báo thức cho đã rồi lại tắt . Vì là đi gấp nên là miệng gặm bánh mì . Tay vội cầm cốc cafe từ căn tin của công ti . Chạy nhanh quá nên vô tình đụng phải một ai đó .
- Tôi xin lỗi xin lỗi . Tại tôi gấp quá . - cậu rút trong túi cái khan mùi soa của mình ra .
- Không sao . Tôi tự lau được .
Người đó cầm cái khăn mùi sao của cậu rồi đi mất . Chẳng quan tâm người đó là ai cả . Chỉ quan tâm là mình có trễ giờ làm hay không mà thôi .
***
- Giám đốc à , có một nhân viên thực tập của chúng ta tiến độ làm việc thật là chậm chạp quá đi mất .
- Người đó là ai thế ?
- Dạ là Kim Seok Jin ạ .
Người đó gật đầu . Bảo trợ lí mình dẫn người đó đến phòng làm việc của những người thực tập .
Mới mở cửa . Ai cũng đứng lên cúi đầu chào . Nhưng chỉ riêng Seok Jin là vẫn còn say sưa ngủ . Người kế bên định kêu cậu dậy nhưng bị người đó ngăn cản . Người đó tiến lại gần bàn của cậu . Gõ gõ lên mặt bàn .
- Nè nè mau dậy đi !
Cậu khó chịu khi mình đang ngủ mà bị phá giấc . Ngước mắt nhìn lên . Ai vậy nhỉ ? Người đó nhìn cậu một hồi rồi bỏ đi . Cậu thì gãi gãi đầu . Lất tay che miệng ngáp .
- Seok Jin à , cậu thiếu ngủ sao ?
- Ừm. Mà người nãy nhìn tôi là ai thế ? Gõ bàn tôi nữa ? Là ai vậy ?
- Người đó là giám đốc của công ti NJ này . Kim Nam Joon .
Cái gì ? Kim Nam Joon sao ? Không lẽ là cái tên đáng ghét năm xưa đó sao ? Đùa chắc ?
BẠN ĐANG ĐỌC
| NamJin | Sư Tử Yêu Cừu Non
FanfictionGiám đốc Kim Nam Joon đã vô tình rơi vào lưới tình của cậu nhân viên thực tập Kim Seok Jin . CP chính : NamJin Cp phụ : HopeGa NẾU CÓ NOTP CỦA BẠN VUI LÒNG CLICK BACK