Người Hàng Xóm Năm Xưa

8K 767 57
                                    

Kim Nam Joon là giám đốc của công ti này hả ? Có đáng tin không đây trời ? Có duyên đến thế sao ? Chả tin luôn đó trời . Gãi gãi đầu . Hay là mình bị nghe lầm tên sao ? Nhưng mà nãy nghe rõ ràng là Kim Nam Joon đó . Hay là tên giống tên . Cũng phải cũng phải . Trên thế gian này đâu phải có mỗi anh là Kim nam Joon đâu ha .

Nhưng mà sao bản thân cứ nghĩ đến Nam Joon thế nhỉ ? Nhiều lúc cậu tự cảm nhận rằng những linh tỉnh của mình là luôn luôn sai . Chắc là mình lại sai lần nữa cho coi .

***

- Thì ra cái cậu Kim Seok Jin này ... là hàng xóm cũ của mình đây mà . Chà , có duyên với nhau sao ?

Nam Joon cầm tập hồ sơ của cậu . Rồi cười cười . Thật ra năm Jin lên Đại học thì anh không còn sống gần nhà Jin nữa . Chuyện đó thật hư ra sao thì cũng không rõ cho lắm . Cứ tưởng rằng đã quên cậu hàng xóm năm đó . Nhưng không . Cậu bé hàng xóm năm đó có nụ cười khiến anh khó lòng quên được .

Năm anh lên chín , cậu lên tám .

Độ tuổi đó còn là độ tuổi đi học Tiểu học . Seok Jin lúc đó học lớp ba . Nam Joon học lớp bốn . Lần nào anh cũng về sớm hơn cậu . Còn cậu thì hay về trễ lắm . Do là khả năng tự học của cậu có phần thấp quá . Cho nên là phải tìm chỗ học thêm , gia sư .

Nhiều lần Seok Jin cảm thấy nản quá nên là cúp học đi chơi . Đôi lúc bị anh bắt gặp . Cậu van xin anh bảo anh đừng mách mẹ . Không là bị mẹ mắng đó . Nam Joon thắc mắc sao cậu cứ trốn học mãi thì cậu bảo :

- Học thêm quá trời là chỗ . Tận sáu giờ chiều mới về . Mà sức khỏe của em lại yếu nữa . Không khỏe như anh Nam Joon .

- Bảo mẹ em nghỉ hết mấy chỗ đó đi ! Anh dạy kèm cho em .

- Anh tính lấy bao nhiêu tiền ? Tiền học một tháng đó ?

- Lấy làm gì chứ ? Hàng xóm mà ?

Cậu nghe như thế . Mừng quá trời . Học kèm mà không tốn tiền . Quá xá đã luôn . Nhưng mà sợ mỗi cái là giảng không hiểu thôi . Cứ nghĩ là mình lo xa quá . Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng chứ bộ .

Học được một thời gian thì anh bảo là chắc việc dạy thêm cho cậu chắc phải tạm ngưng tại đó thôi . Vì anh bận rộn quá . Cậu chỉ gật đầu rồi im lặng . Rồi thôi . Rồi tự dưng năm cậu lên lớp chín thì anh lại tiếp tục dạy cậu nữa . Cậu khi thi đậu rồi , muốn trả ơn cho anh . Nhưng chưa nói lời cảm ơn là đã mất tích . Chẳng có lưu số điện thoại của nhau . Cho nên là chuyện liên lạc , những tưởng sẽ rất khó khăn .

***

- Seok Jin , giám đốc muốn gặp cậu .

Những người làm cùng phòng với cậu bắt đầu xầm xì , bàn tán về cậu rồi đó . Mọt số thì lo lắng cho cậu . Thắc mắc tại sao cậu lại bị giám đốc gặp nhỉ ? Nói chung là vừa tò mò vừa thắc mắc . Vì cậu tính tình hiền khô à . Có bao giờ quậy phá hay ăn hiếp ai đâu chứ ? Còn một số lại bảo chắc do cậu hay ngủ trong giờ làm việc nên chắc bị khiển trách và có nguy cơ bị đuổi khỏi công ti cũng nên .

Cậu nghe như thế . Đâu đầu quá . Càng nghĩ thêm lại càng đau đầu nữa . Thôi thì cứ đi lên gặp vậy . Uống miếng nước để trấn tĩnh tinh thần lại . Uống một ngụm nước xong . Mạnh dạn bước ra ngoài . Đứng lên . Chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề rồi sải bước đi . Những người ở đó không chớp mắt khi nhìn cậu .

Đóng cửa phòng một cái . Mọi hình ảnh ban nãy bỗng chốc sụp đổ . Ngồi chồm hổm . Hai tay đặt lên đầu . Ôi trời đất ơi , sao mà tinh thần nó lúc lên lúc xuống thế này ? Không lẽ lại bước trở vào ? Nhục lắm đó . Làm cách nào bây giờ đây ?

Thôi thì cứ tới đâu hay tới đó vậy .

Sải bước đến phòng giám đốc . Gõ cửa . Rồi bước vào trong . Ôi trời ơi . Sao mà hơi máy lạnh ở đây lạnh khiếp vậy ? Cậu là cậu sợ lạnh lắm . Ôi trời ơi . Nhiệt độ máy lạnh ở phòng mình làm cỡ hai mươi ba , hai mươi bốn độ . Ít ra còn chịu được .

- Giám đốc , cậu ấy đã đến .

- Thư kí . Cậu về phòng làm việc đi !

- Vâng .

Jin thì đứng đó , run cầm cập . Chưa kịp thích nghi với cái nhiệt độ này . Sao lại có thể lạnh như thế được cơ chứ ? Cậu nhìn khuôn mặt giám đốc . Sao lại quen quen vậy cà ? Lục lại trong trí nhớ . Dường như mình đã gặp người này ở đâu đó rồi thì phải .

- Kim Seok Jin , còn nhớ không nhỉ ? Hay là quên tôi mất rồi ?

Seok Jin gãi gãi đầu . Không lẽ đây chính là người đã dạy học miễn phí năm xưa đó sao ?

- Xin lỗi , tôi có điện thoại . Alo .

Seok Jin đứng đấy như trời trồng . Thôi thì cứ đứng đó . Để xem mình sẽ có chuyện gì tiếp theo nữa đây . Mà cái người nay chẳng lẽ là kim Nam Joon thật sao ? Cứ mơ mơ ảo ảo như thế nào trông khó chịu lắm luôn ấy .

- À rồi , vậy thì đành phải làm phiền phòng marketing rồi . Vậy thôi nhé . Cúp máy đây .

Nam Joon tiến lại gần cậu . Cậu hình như ngủ mất rồi . Nam Joon tiến lại gần . Cười cười .

- Đằng sau cậu có cái gì kìa .

- Cái .. cái gì ? Cái gì ở sau lưng tôi thế ?

Seok Jin gãi đầu gãi tai . Ôi trời , sau lưng mình chỉ có bức tường thôi mà . Mà cái trò đùa nghịch này quen quen . Giống như người hàng xóm năm xưa của mình thế nhỉ ?

- Anh có phải là Kim Nam Joon , người đã tốt nghiệp Đại học bên nước ngoài không ? Nếu không phải thì cho tôi xin lỗi . Vì trông anh khá giống , à không , rất giống một người mà tôi đã từng gặp trước đây .

- Thật may là em vẫn còn nhớ anh . Cứ tưởng em đã quên rồi cơ chứ .

Seok Jin cười cười . Ngoài mặt thế nhưng lại không phải thế . Bụng dạ khó chịu cực kì khi anh về đây .

Cầu trời cho anh ta đừng có dọn về sống cạnh nhà mình như trước kia . Nếu không thì mình lại bị mẹ so sánh nữa cho mà xem .

Và chúc mừng Jin nhé . Điều ước của cậu đã không thành sự thật rồi .

| NamJin | Sư Tử Yêu Cừu NonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ